Đúng lúc đó, một giọng nữ nhẹ nhàng chen vào:
“Triệu sư huynh, sao vậy? Cần gì phải lớn tiếng như vậy?”
Tần Tịch Liên yểu điệu bước đến, váy xanh lục tôn lên dáng vẻ mềm mại dịu dàng, theo sau là mấy nữ đệ tử.
Nàng ta vừa xuất hiện, toàn bộ Đan Đường bỗng chốc im bặt.
“Miên Miên tỷ tỷ mới tới, chắc còn chưa rõ quy tắc. Triệu sư huynh trông coi Đan Đường rất vất vả, đôi lúc có sai sót cũng là chuyện thường. Đừng làm khó huynh ấy.”
Nữ đệ tử phía sau nàng lập tức hùa theo:
“Phải đó, sao lại làm khó Triệu sư huynh?”
“Xuất thân Hợp Hoan Tông đúng là không biết điều.”
Tần Tịch Liên cười dịu dàng, lấy ra hai nhánh linh thảo có phẩm chất khá tốt:
“Muội còn dư một ít, nếu tỷ tỷ không chê, cứ dùng tạm trước.”
Một đệ tử nữ định cản lại:
“Tần sư tỷ tốt quá, đưa cho nàng ta thật lãng phí.”
“Lô đỉnh mà cũng đòi dùng linh thảo thượng phẩm, đúng là phí của trời.”
Tần Tịch Liên khẽ nhíu mày:
“Đừng nói nữa. Đều là sư tỷ muội trong môn, giúp đỡ nhau chút mà thôi.”
Kiếp trước, ta từng tin nàng ta.
Tin vào vẻ tốt bụng khi nàng ta đưa vài nhánh linh thảo không dùng đến, từng rơi nước mắt vì lòng “nhân hậu” đó.
Nhưng hóa ra tất cả chỉ là trò diễn.
Nàng ta chưa từng giúp ta. Nàng ta dùng cái gọi là “giúp đỡ” để hạ thấp ta.
Lúc này, ta nhìn nàng ta, nở nụ cười rạng rỡ hơn cả nụ cười của nàng ta.
“Tần sư muội đúng là từ bi như Bồ Tát,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-ta-lat-do-vo-tinh-dao/3857217/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.