Ánh mắt hắn khẽ đảo, mang chút e ngại.
“Đa tạ.” Ta lạnh nhạt nhận lấy.
Vô Hận Tông quả nhiên vẫn mang dáng vẻ cao quý bên ngoài, bên trong hẹp hòi, tàn nhẫn.
“À đúng rồi, Ngu sư tỷ,” hắn quay người lại như sực nhớ ra điều gì, giọng mang theo chút châm chọc:
“Nhị sư huynh căn dặn từ nay tỷ đã ở Thương Ngô Viện, việc tạp dịch trong viện đều do tỷ đảm trách. Hôm nay cần gánh linh tuyền đầy thùng phía đông.”
Hắn chỉ về phía thùng chứa nước cao ngang nửa người phía xa xa.
Nhị sư huynh hắn nói chính là Lý Thiên Phong.
Kiếp trước, ta đều âm thầm chịu đựng những sự bắt nạt như thế này, ngây thơ cho rằng cần mẫn thì sẽ đổi được sự chấp nhận.
Ta khẽ bật cười. Đệ tử kia lập tức khựng lại.
“Vị sư đệ này, chưởng môn đích thân cho phép ta dọn vào Thương Ngô Viện là để giúp đại sư huynh trị thương cứu mệnh, chuyện này là đại sự của tông môn. Nếu vì mấy chuyện gánh nước chẻ củi mà khiến sức ta tổn hao, ảnh hưởng đến tiến trình chữa trị thì trách nhiệm này, ngươi gánh nổi không? Hay người phái ngươi tới là Lý Thiên Phong gánh?”
Đem Lý Thiếu Khanh và Ngụy Trường Lâm ra làm tấm khiên là cách chặn miệng khôn ngoan nhất.
Sắc mặt hắn lập tức trắng bệch.
“Ta từng hứa sẽ không công bố chuyện mình được cưới hỏi đàng hoàng vào Vô Hận Tông. Nhưng nếu ta nói với người ngoài rằng ta bị đệ tử nơi đây ngược đãi vậy ngươi nghĩ danh tiếng của ai tổn hại?”
Đệ tử nọ mồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-ta-lat-do-vo-tinh-dao/3857216/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.