“Vì ngươi dơ bẩn. Một cái lô đỉnh bò lên bằng thân thể như ngươi cũng xứng m.a.n.g t.h.a.i cốt nhục của Ngụy sư huynh sao?”
“Ngươi sống đã là vết nhơ trong con đường tu đạo của huynh ấy. Mà đứa con hoang ngươi mang càng là nỗi nhục không thể tha thứ.”
Nàng cúi xuống, ngón tay lạnh lẽo nâng cằm ta lên, ánh mắt độc địa:
“Cứ yên tâm mà c.h.ế.t. Kiếp sau nhớ đầu thai vào chỗ tốt một chút, đừng cản đường ta nữa.”
7
Tâm trí ta quay cuồng, ký ức chồng chất như mộng lớn một đời.
Bên tai vang vọng tiếng thì thầm của đệ tử Vô Hận Tông:
“Đó chính là người của Hợp Hoan Tông sao? Nhìn cũng xinh đấy chứ.”
“Dù sao cũng uổng cho đại sư huynh. Với thân phận của huynh ấy, cưới nàng ta đúng là phải hạ mình.”
“Nghe bảo nàng ta là Linh Uẩn Thể bẩm sinh, là lô đỉnh trị thương tốt nhất, nếu không sao thì chưởng môn lại đồng ý hôn sự này chứ.”
“Vì con đường tu đạo của đại sư huynh, cũng phải có người hy sinh thôi.”
…
Ta thầm cười khẩy. Kiếp trước chẳng phải ta chính là người đã bị hy sinh đến tận xương tận tủy sao? Ánh mắt ta nhìn thẳng lên điện, nơi Vô Vọng Chân Nhân Lý Thiếu Khanh đang an tọa.
Hôn sự này chưa từng được tuyên bố rộng rãi.
Người ngoài chỉ biết chưởng môn Hợp Hoan Tông là Ngu Nhân đã qua đời, Vô Hận Tông rộng lượng thu nhận đệ tử cô độc.
Lúc đầu, chính Lý Thiếu Khanh hứa rằng tài nguyên trong Vô Hận Tông để ta toàn quyền sử dụng, thế mà chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-ta-lat-do-vo-tinh-dao/3857212/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.