Nếu Ngụy sư huynh thật sự thấy bất tiện, vậy… có thể nào cho người đỡ chàng ra, cùng ta hoàn thành nghi lễ? Trọn vẹn lễ nghĩa, đệ tử cảm kích khôn nguôi.”
Trong điện lặng như tờ.
Lý Thiếu Khanh chăm chú nhìn ta, ánh mắt thâm trầm khó dò.
Tần Tịch Liên khẽ “a” một tiếng, nhẹ nhàng nói:
“Chưởng môn, lời Miên tỷ cũng có lý. Dù sư huynh yếu thật, nhưng đây là chuyện đại sự một đời của huynh ấy mà…”
Lý Thiếu Khanh trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng thở dài, phất tay áo:
“Thôi vậy. Tuy Trường Lâm suy nhược, nhưng chút sức để bái đường hẳn vẫn có. Cho hai người đi đỡ nó ra đi.”
10
Khi Ngụy Trường Lâm được đệ tử dìu bước ra trước mặt ta, trái tim ta vẫn không tránh khỏi co thắt một thoáng.
Lúc này, Đạo Cơ của chàng đã tổn hại nửa năm, tuy thân thể không còn nguy cấp, nhưng khí sắc vô cùng suy nhược.
Hỷ phục đỏ thẫm càng khiến gương mặt trắng bệch như giấy của chàng thêm phần yếu ớt, mái tóc đen rũ rượi, thân hình mỏng manh như chỉ một va chạm nhẹ cũng đủ vỡ nát.
Kiếp trước, ta từng bị dáng vẻ yếu đuối đó làm rung động lòng, sinh ra vô vàn thương tiếc, chỉ mong đem tất cả những gì ta có dâng lên trước mặt chàng.
Ta đã dùng ba năm thanh xuân, dùng toàn bộ linh uẩn cả đời để nuôi dưỡng thân thể này từ một khối xương khô trở nên hoàn mỹ như ngọc.
Vậy mà cuối cùng, chờ được chỉ là một tờ thư hòa ly.
Hừ, nay nhìn lại chỉ thấy nực cười và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-ta-lat-do-vo-tinh-dao/3857213/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.