Edit: Tô Hi
Beta: Hoa Tuyết
Đúng vậy, hắn sẽ quên nàng.
Từ khi Khương Huệ nói muốn chuộc thân, muốn rời khỏi thì mỗi khi nhớ tới hắn lại không tự chủ được sa vào sự hậm hực không giải thích được.
Đây là việc hắn chưa bao giờ trải qua, cảm giác này kiềm chế hắn, làm hắn không thoải mái.
Dù cho về sau nàng nằm trong ngực hắn, gần trong gang tấc thì hắn vẫn không thể cảm thụ tư vị của nàng như trước kia, giống như từ đó về sau đã có cái gì đó xen vào, mà chính hắn cũng không phân biệt được.
Có lẽ nên làm như nàng mong muốn, thả nàng đi, không gặp lại nữa, hắn cũng sẽ nhanh chóng quên đi nàng, cũng có thể thoát khỏi cảm giác làm loạn tâm tình thế này.
Bên tai lại nghe thấy Khương Huệ nói: “Cho dù giết ta thì ngài cũng không thể lấy được bản đồ. Nếu ta chết, bản đồ này sẽ truyền đến nước khác.”
Nàng nhíu mày, đôi mắt sáng ngời giảo hoạt, đã tính trước mọi việc, ánh hoàng hôn vây quanh làm nàng tỏa sáng tựa như bầu trời phủ xuống.
Trước đây hắn chưa từng thấy nàng như vậy, sắc nhọn như đao kiếm.
Bây giờ nhớ lại, có thể hắn vẫn chưa hiểu rõ nàng.
Cũng không biết ở bên cạnh mình vài năm nữa, nàng sẽ có dáng vẻ gì?
Vừa muốn thả nàng lại vừa lưu luyến.
Người quyết đoán như hắn lại vì nàng mà thay đổi không ngừng.
Nhưng thế thì sao?
Nàng một lòng muốn đi, muốn rời khỏi hắn.
Mục Nhung bỗng có chút mờ mịt, đến tột cùng mình phải làm thế nào?
Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-sung-hau/14217/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.