Edit: Tô Hi
Beta: Hoa Tuyết
Chuyến này, hắn đi hơn nửa năm.
Đánh thắng quân Bắc Nguyên, hoàng thượng mừng rỡ, gọi hắn hồi kinh phong thưởng. Hắn lại ở kinh đô hơn một tháng.
Trên đường quay về Hành Dương đã là năm thứ hai.
Hà Viễn chúc mừng Mục Nhung: “Thuộc hạ nghe nói hoàng thượng đã phân phó bộ Lễ, chờ qua thanh minh, vừa vào hạ sẽ lập điện hạ làm thái tử.”
Đây là chuyện nằm trong dự đoán từ lâu, Mục Nhung không hề ngạc nhiên.
Ngày đó hạ độc Mục Viêm, hắn đã có ít nhiều suy tính.
Sắc mặt hắn thản nhiên nhìn về phương xa, vào giờ khắc này hắn lại nhớ đến Khương Huệ.
“Đi thôi.” Hắn xoay người lên ngựa.
Hành Dương vương phủ không biết hắn trở về, bởi vì Mục Nhung không cho người thông báo, thế nên khi hắn đột nhiên đến, Khương Huệ hơi hoang mang. Nửa năm này nàng đã quen ở phủ đệ không có chủ tử.
Nhưng khi hắn xuất hiện trong tiểu viện của mình, thoạt nhìn có vẻ phong trần mệt mỏi.
Nàng ngẩn ra một lúc mới đi lên hành lễ.
Mục Nhung liếc nhìn nàng. Nàng còn chưa kịp trang điểm gì cả, để lộ ra vẻ đẹp tự nhiên, giống như đóa hoa dại nở rộ ven đường hắn nhìn thấy khi hành quân trên đường hồi kinh.
Bé nhỏ độc lập, lại phong nhã tuyệt thế.
Hắn đưa tay ôm nàng vào lòng, không nói lời nào đã cúi đầu hôn xuống.
Trong những ngày ở rừng sâu hiu quạnh, hắn luôn nhớ đến nàng. Mấy năm qua hắn cũng không có bao nhiêu ngày vui vẻ. Những nữ nhân kia, bất kể là Thẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-sung-hau/14216/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.