Sau khi tỉnh lại cô thấy mình đang ở phòng y tế của khu vui chơi, cô cố gắng nhớ lại xem ai đã giúp cô đến đây, sau một hồi có gắn nhớ nhưng không thể nào nhớ ra nổi cô thở dài mệt mỏi đúng là kiếp nạn đi chơi mà.
Cánh cửa phòng y tế bật ra mọi người bước vào
“Nguyệt à cậu không sao chứ huhu biết vậy tớ không rủ cậu đi nhà ma rồi”
Tiểu Phương khóc bù lu bù loa nước mắt nước mũi chảy tèm lem nhìn vừa thương vừa mắc cười, cô nhịn cười ôm lấy Tiểu Phương
“Không sao không sao tớ ổn rồi, nhưng mà cậu đừng khóc nữa nhìn cậu khó xấu quá…à không nhìn cậu khóc tớ xót”
Cảm xúc của Tiểu Phương đang dâng trào khi nghe thấy câu nói của cô thì tức giận đẩy cô ra
“Cậu chê tớ xấu à”
“Không có tớ nói nhầm thôi”
“Huhu”
Tiểu Phương khóc lớn hơn, cô bất lực nhìn sang anh hai cô cầu cứu, anh cô lo lắng cho cô vội đi đến nắm tay Tiểu Phương đứng dậy.
“Này này để cho em ấy nghỉ ngơi đi”
“Em gái anh bắt nạt tôi kìa”
“Rồi rồi tôi dắt em đi ăn kem nhá”
Mặc dù anh rất lo cho em gái nhưng thấy cô gái này cứ khóc bù lu bù loa bên cạnh em gái anh như thế càng làm cho em gái anh mệt thêm, ban đầu khi nghe tin em gái mất tích trong nhà ma anh rất lo lắng cứ đi đi lại lại trước cửa chờ xem có thấy hình bóng của cô bước ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-roi-khong-yeu-anh-nua-co-duoc-khong-/3486086/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.