Trong lúc chở về khách sạn nghỉ ngơi cô nhìn thấy nét mặt của Tiểu Phương cứ buồn buồn
“Phương cậu sao thế, tớ thấy cậu cứ buồn buồn”
“Tớ hong sao đâu chỉ là đang thấy có lỗi với cậu thoi”
“Thiệt không tớ thấy không đúng lắm nha”
“Thiệt mà có điều…”
“Sao nói tớ nghe”
“Tớ rất mong chờ chuyến leo núi này bởi vì tớ sẽ được ngắm sao với cậu, bởi vì chúng ta từ rất lâu rồi đã hứa sẽ cùng nhau ngăm sao ở trên núi”
Sau khi nghe câu nói đó của Tiểu Phương cô ngẩn người ra, cô quên tất cả quên luôn những kí ức đẹp đẽ đó sao.
Thấy cô thẩn thờ Tiểu Phương đụng vào người cô một cái, cô giật mình quay sang
“Hả cậu nói gì”
“Cậu làm làm gì mà thẩn thờ vậy”
“Không có gì đâu hay là để tớ xin nghỉ 2 ngày ở lại đi leo núi ngắm sao với cậu có được không”
“Cậu hâm à đúng là tớ thích ngắm sao thật nhưng mà sức khoẻ của cậu quan trọng hơn”
“Tớ không sao chỉ là hơi hoảng một chút thôi”
Nói xong cô cầm lấy điện thoại ra gọi
- ‘alo cậu cho cháu và Tiểu Phương xin nghỉ 2 ngày nha’
- ‘bọn cháu nghỉ để làm gì’
Cậu của cô là hiệu trưởng của trường nên khi cô muốn nghỉ chỉ cần gọi cho cậu
- ‘bọn con đi chơi tính mai về sẽ ghé trường nhưng mà gặp một chút sự cố nên không về được’
- ‘sự cố gì rồi hai đứa có ai bị gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-roi-khong-yeu-anh-nua-co-duoc-khong-/3486087/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.