Cũng may cháu trai và cháu dâu đưa vào viện kịp thời, cụ Bạc thoát khỏi cửa tử.
Tỉnh lại, người ông thấy đầu tiên là lão già nhà họ Đàm. Cụ Bạc liền nhắm mắt giả vờ chưa tỉnh. (7)
"Mở mắt ra đi, kẻo đến lúc muốn mở lại không còn cơ hội!" Cụ Đàm hừ một tiếng.
Cụ Bạc bèn nặn ra nụ cười gượng gạo: "Lão sui gia, ông mới tới!"
"Tới lâu rồi, từ khi ông còn nằm trên bàn cấp cứu chờ gặp Diêm Vương cơ! Mà mạng ông cũng lớn thật, đã đặt chân tới Quỷ Môn quan còn bò ngược trở về trần gian. Giá như ông đi luôn có phải nhẹ nợ hơn không?"
Phet! Phet!
Cụ Bạc thầm nhổ xả xui, trong lòng rất cay lão già nhà quê cố chấp đeo bám ông đòi nợ bao năm nhưng bên ngoài vẫn gắng gượng làm vui: "Lão cứ nói thế, chứ tui mà đi thì lấy ai để ông đòi nợ!" (D)
"Biết vậy thì tốt, xuất viện lết gấp tới gặp tui!" Cụ Đàm chọt cây gậy trúc xuống nền, dướn đôi mắt quắc thước nhìn ông già mặt mày tái nhợt: "Tỉnh rồi thì tui về đây, nhớ lời nghen! Đợi tui nhắc lần nữa là không cháu dâu, cháu chắt gì hết ráo!"
Ai bảo đẻ cháu trai thì tốt? Cụ Bạc ngộ ra để cháu gái tốt hơn gấp bội lần.
Vì cháu, vì chắt, ngày xuất viện cụ Bạc không dám chậm trễ dù là nửa giây, lập tức có mặt tại nhà lão sui già.
"Hì hì...chào!" Cụ Bạc nhìn bộ mặt không lấy gì làm thân thiện của lão sui, thận trọng đặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-oan-gia-kho-thoat/3729216/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.