Buổi chiều, cụ Bạc mới thấy cháu trai và cháu dâu loay hoay trong bếp, thoắt cái ông đã thấy chúng nó ở ngoài vườn.
"Tương Tư à, Cửu à, ông nội không biết bay mát tay có phước làm nông đấy?" Ông ngồi xuống cạnh luống rau muống xanh mơn mởn thòm thèm: "Lát nữa cắt ít vào xào tỏi nha Cửu! Ăn ba đồ đám giàu mỡ ông nội ngán quá!"
Cụ Đàm sau lưng hừ một tiếng, chọc chọc gậy vào mông lão sui gia: "Mới tới coi bộ khó chiều à nha. Nhà này có tục, con cháu cho ăn gì ăn nấy không có đòi hỏi, hoạnh họe nha lão già."
Cụ Bạc cười khà khà ngẩng mặt nhìn lão sui: "Nào dám đòi hỏi gì đâu? Tại thèm rau thôi mà. Bên nhà, toàn ăn sơn hào hải vị, ngán tới tận cổ."
Cụ Đàm: "!!!" Chảnh chọe, khoe khoang thật muốn đuổi! Ông hứ tiếng, mượn đà quay lưng ngẩng mặt nhìn trời quất luôn một gậy vào đùi lão sui.
"Ui da!!!" Cụ Bạc nhìn sững vào cụ Đàm.
"Nhìn gì? Lỡ tay thôi mà!"
Cụ Bạc: "!!!" Đang lép vế ở rể nha! Chứ ngữ ông giáo già như ông còn lâu mới qua mắt được một ông già gian thương như tui. Cụ Bạc liếc xéo cái. Không dám cãi thì ăn nhiều xả giận vậy.
"Cửu à, chiều cắt nguyên rổ nha con! Ông nội ăn hết!"
"Vâng!"
Đàm Tương Tư đang bắt sâu, nhìn chồng và hai ông nội cười lộ cả lúm đồng tiền xinh xinh: "Hai ông không vào nhà uống trà ra ngoài này làm gì cho lấm tay chân?"
"Con cháu ở đâu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-oan-gia-kho-thoat/3730471/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.