Đàm Tương Tư có chút rúng động. Cô nhìn sững sờ vào mặt hắn nhưng rất nhanh hình ảnh một Bạc Cửu ngạo mạn, ngông cuồng ngày nào lại hiện lên trước mắt cô.
"Một tên đàn ông lăng nhăng, bạc tình như anh không xứng mang họ Đàm! Dù anh có đổi sang họ Đàm thì đó là một nhánh khác tuyệt đối không cùng nhánh với tôi! Bởi dòng họ nhà tôi bao đời vốn rất chung thủy."
Bạc Cửu muốn khóc. Không lẽ khóc trong ngày song hỷ, hắn thấy không có nên. Hắn kìm nén tủi thân, hạ thấp giọng năn nỉ ỉ ôi: "Vậy em muốn anh mang họ gì, anh đều nghe em hết! Anh không quan trọng cái họ miễn sao em vui, em đồng ý gả cho anh là được rồi!"
Ba tiếng 'gả cho anh' làm Đàm Tương Tư khó chịu ra mặt: "Tôi đã nói rồi, dù có chết tôi cũng không gả cho anh! Anh đưa người về hết đi. Đứng lát nữa tôi báo công an!"
Ba mươi năm sống trên đời, đi rất nhiều nơi, gặp rất nhiều cảnh nhưng Bạc Cửu chưa bao giờ gặp tình cảnh này. Đầu óc lắm mưu nhiều kế của hắn tự nhiên trì trệ chẳng loát ra được kế hèn gì.
Chợt trong tiềm thức của hắn nhớ lại chiêu hắn dùng thành công rước được cô về nhà.
Giữa nhà hắn dõng dạc gọi: "Lão Nhất, lão Nhị cho người đưa hết bà con trong xóm tới đây!"
Đàm Tương Tư nhích bên mép. Cô đoán có sai đâu, tính nết con người dễ gì thay đổi một sớm một chiều? Chưa gì đã lòi đuôi cáo, để cô xem cái đuôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-oan-gia-kho-thoat/3723293/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.