Lão Thập thấy vậy bèn hô lớn: "Đã đến giờ hoàng đạo!" ông khom người: "Mời Cửu gia!"
Bạc Cửu đứng trơ ra. Trong tầm mắt hắn lão Thập và đám anh em vest đen chỉnh tề, hai tay bê tráp lễ vật sẵn sàng theo hắn đi rước vợ rất thực. Hắn âm thầm véo vào đùi.
Đau!
Nhưng hắn vẫn chưa tin mình được trời xanh cho sống lại, hắn ngoắc A Bát.
"Cậu tát vào đây cái!" Hắn chỉ vào bên má phải mình.
A Bát giật mình quỳ luôn dưới chân Bạc Cửu: "Cửu gia!"
Hai tiếng 'Cửu gia' của gã khiến Bạc Cửu sực tỉnh. Hắn nhìn chằm chằm vào mặt A Bát. Ở khoảng cách gần này, hắn chợt nhận ra người này vốn không phải là anh em của hắn!
Lẽ ra, hắn một dao giết chết A Bát nhưng hôm nay là ngày song hỷ lâm môn, ngày mừng hắn rước vợ con về nhà, ngày mừng hắn thoát khỏi kiếp nạn làm lại cuộc đời, hắn kìm lại lửa hận, nói với A Bát: "Quỳ làm gì? Mau đứng lên đi đón Cửu phu nhân!" Hắn vỗ má A Bát vài cái. Tội phản bội, từ từ hắn sẽ gom xử một mẻ.
Đoàn xe tiến ra ngoại thành hướng về xóm nhỏ. Vẫn dàn siêu xe đó, vẫn bấy nhiêu con người đó nhưng lần này lại khác cách thức rước dâu.
Bạc Cửu xuống xe căn dặn anh em lễ phép lịch sự xếp thành hai hàng bê trap đứng đợi nhà gái ra mở cổng.
Đang giờ học, ông cụ Đàm bận luyện lũ nhỏ viết chữ đẹp, Đàm Tương Tư bận chấm bài cho học trò nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-oan-gia-kho-thoat/3723292/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.