“Lớp sáu!”
An Minh Tế nói to.
Cậu bây giờ đang rất kích động, người cũng run lên theo.
“Chị A Cẩm, em thật sự được đi học tiếp sao?”
Trong mắt An Minh Tế có ánh nước, nhưng không hề rơi xuống, đây là lần đầu tiên từ khi sống lại cô thấy cậu kích động như vậy.
Cô xoa khóe mắt cậu, thương tiếc nói: “Được chứ, chị đảm bảo sẽ cho em đi học, học hết cấp hai rồi học cấp ba, sau đó là học đại học.”
An Minh Tế nước mắt lưng tròng, từng giọt nước mắt chảy xuống khuôn mặt xanh xanh tím tím.
Cậu không muốn người khác thấy cậu khóc, thế là nhào vào lòng Cố Cẩm, thút tha thút thít.
Lúc được nhận nuôi cậu cũng không kích động thế này, bởi vì cậu đã giữ lại đường lui trong lòng, giả thiết rằng cậu sẽ lại bị vứt bỏ lần nữa, cho nên không dám có sự ỷ lại với cô.
Nhưng bây giờ dự định của Cố Cẩm cùng lời hứa của cô đã phá vỡ phòng tuyến tâm lý của cậu.
Cố Cẩm vỗ vai cậu, dịu dàng nói: “Đi tới thành phố Vạn Hải, chị sẽ cho em đi học, chỉ cần em học cho giỏi, chắc chắn chị sẽ cho em học hết đại học.”
“Cảm ơn, cảm ơn chị A Cẩm…”
An Minh Tế nức nở nói.
Cố Cẩm ôm cậu, vỗ lưng cậu, có lẽ động tác của cô quá đỗi dịu dàng, nên không biết cậu đã ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Lông mi dày rậm như cánh quạt của cậu rung rung, có thể thấy là ngủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-nuoi-soi-con/3482981/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.