Tay nghề nấu ăn của bác gái chỉ ở mức trung bình, không thể nấu ra được tinh hoa của thịt kho tàu, lửa cũng không được điều chỉnh thích hợp.
Cố Cẩm ăn hết thịt nạc xong thì buông bát xuống.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía An Minh Tế, cậu bé ăn hết hơn nửa bát thịt, đã lâu lắm rồi cậu không được ăn no như vậy, dạ dày có hơi khó chịu.
Nhìn thịt kho tàu còn trong bát, An Minh Tế thấy hơi tiếc, thế là lại gắp một miếng bỏ vào miệng.
Cố Cẩm nhíu mày, giành lấy bát trong tay cậu: “Đừng ăn nữa, em không thể ăn quá no được, muốn ăn thì lần sau chị làm cho em ăn, chỉ cần em dưỡng dạ dày cho tốt, chị đảm bảo bữa nào cũng có thịt ăn.”
An Minh Tế vốn còn nhìn chằm chằm bát thịt, khi nghe cô nói vậy, sắc mặt cậu mới dễ nhìn hơn, thậm chí còn thở phào nhẹ nhõm.
“Vâng ạ.”
Cậu nuốt nốt số thịt trong miệng xuống bụng, xoa xoa cái bụng khó chịu của mình.
Thấy vậy, Cố Cẩm rất tức giận, cô giận bản thân mình.
Rõ ràng biết lâu nay An Minh Tế chịu đói quen rồi, chắc chắn dạ dày không tốt, thế mà cô lại quên mất phải quản thúc cậu.
Cô kéo An Minh Tế đứng dậy: “Đi thôi, về phòng chị xoa bụng cho em.”
Khi ra khỏi phòng bếp, Cố Cẩm thấy số người đến mua thịt trong sân đã giảm một nửa.
Bác trai vẫn đang thái thịt cho người khác, còn bác gái thì đang thu tiền, trên mặt nở nụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-nuoi-soi-con/3482980/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.