Một con chim trĩ và con thỏ rừng còn lại, anh ta để lại cho nhà họ Cố.
 
Dù vậy, Đỗ Ái Thanh vẫn vui tươi hớn hở, khiêng đống thịt tầm hai trăm cân về nhà.
 
Sau khi ăn xong, Cố Cẩm dẫn An Minh Tế ra khỏi phòng bếp, nhìn cảnh tượng đẫm máu trong sân không chớp mắt.
 
Cô đi tới chỗ ông Cố đang nằm trên ghế trước cửa: “Ông nội, cháu muốn mang một ít thịt lợn đến nhà trưởng thôn giải quyết chuyện của Tiểu An.”
 
Ông lão rít một hơi thuốc, liếc nhìn An Minh Tế.
 
Ông cứ cảm thấy hai mắt của đứa bé này hung dữ như sói, không phải người lương thiện gì.
 
Trước đấy ông cũng từng gặp thằng bé này, ngoan ngoãn, hiểu chuyện, có khí chất khác hẳn những đứa bé trong thôn, có điều giờ đây đã thay đổi rồi.
 
Cháu gái ông muốn nuôi, không phải ông không ngăn cản được, chỉ là thái độ của cô quá kiên quyết.
 
“Đi đi, bảo bác trai cháu cắt miếng lớn chút, ông đi với cháu.”
 
“Cảm ơn ông nội.”
 
Cố Cẩm không ngờ ông sẽ đi với mình, trên mặt nở một nụ cười.
 
Ông lão đi tới cạnh con trai: “Thằng cả, cắt miếng thịt nhiều mỡ chút, ta đưa nhóc Cẩm đến gặp trưởng thôn.”
 
Cố Đức Xương không nói gì, cắt một miếng thịt mông, chỗ này là chỗ nhiều mỡ nhất của con lợn.
 
Trần Hồng có hơi đau lòng, nhưng bà ta không dám ngăn cản.
 
Thấy trong sân vẫn còn gần bốn trăm cân thịt nữa, sắc mặt Trần Hồng mới dễ nhìn hơn.
 
Nhưng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-nuoi-soi-con/3482976/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.