Rồi lại đặt một bát cháo ngô xuống, cuối cùng nhét bánh bao chay vào tay cậu.
Cố Cẩm hỏi: “Có đủ ăn không?”
An Minh Tế cúi đầu nhìn, nghe cô hỏi vậy, mắt không khống chế được mà đỏ lên.
Cậu nghẹn ngào trả lời: “Đủ, đủ rồi…”
Nghe thấy giọng nói không được tự nhiên của cậu, Cố Cẩm rất hiểu tâm trạng cậu lúc này, mấy năm nay cậu nhóc luôn bị bắt nạt, đừng nói là ăn no, có cái ăn đã không tệ rồi.
Trong mơ, thậm chí cô còn thấy cậu bóc vỏ cây ở sau núi ra gặm khi đói.
Đó là chuyện mà cô chưa từng trải qua cả ở kiếp trước lẫn kiếp này, khiến người ta vô cùng đau lòng.
Cố Cẩm ngồi bên cạnh An Minh Tế, xoa đầu cậu, nhẹ nhàng nói: “Ăn đi, chưa no thì vẫn còn.”
“Vâng.”
An Minh Tế cắn một miếng bánh bao chay, nó không phải là bánh đã bị hỏng như trước, nó rất thơm! Hương vị thức ăn lan tỏa trong miệng.
Cậu cầm bát cháo ngô lên húp một ngụm, bát cháo nóng hổi trôi xuống dạ dày, khiến người ta thấy ấm áp.
Thấy cậu không rảnh tay để bóc trứng, Cố Cẩm đập trứng xuống bàn, khéo léo bóc vỏ trứng ra, để nó vào bát của An Minh Tế.
Bóc hết năm quả cô mới dừng.
Cô đưa ba quả cho An Minh Tế, để hai quả vào bát của mình.
Một người chỉ nên ăn hai quả trứng mỗi ngày, để có thể hấp thụ đầy đủ chất dinh dưỡng của nó, ăn nhiều hơn cũng chẳng ích gì.
Cô cho thằng bé ăn ba quả, chỉ vì để nó không bị đói thôi.
Hai người yên lặng ăn cơm, mặc dù mấy năm nay An Minh Tế sống không được tốt lắm, nhưng cậu được dạy dỗ tử tế, tốc độ ăn cơm nhanh, song lại không khó coi.
Trong mắt Cố Cẩm lộ ra tia sáng phức tạp.
Đứa trẻ này nói sao cũng xuất thân từ dòng dõi nho học, bà nội là tiểu thư nhà giàu, nhưng không bắt kịp thời thế, ai sống vào thời đó cũng đều phải trải qua đấu tranh giai cấp.
Sau khi gia tộc lụn bại, bà nội của An Minh Tế được gả tới thôn Thanh Sơn.
Dù gì cũng xuất thân từ danh gia vọng tộc, nên cuộc sống tốt hơn những người khác một chút.
Bà An sinh ra hai người con, cũng được coi là thông minh lanh lợi, chỉ tiếc thằng hai, cũng là cha của An Minh Tế thân thể yếu ớt, chưa tới ba mươi đã qua đời.
Mẹ của An Minh Tế ngay cả con cũng chẳng cần, bỏ chạy theo người ta.
An Minh Tế được bà An dạy bảo rất tốt, từ nhỏ trên người đã có một loại khí chất khác với những đứa trẻ khác, đó là giáo dưỡng tốt đẹp, khí chất nội hàm được dạy dỗ, chỉ thuộc về con cháu của dòng dõi nho học.
Cho dù mấy năm nay con sói nhỏ này sống lang thang cơ nhỡ, nhưng khí chất cứng cỏi như ngọc vẫn còn, chỉ là bây giờ có phai nhạt đi một chút.
Phát giác ánh mắt của Cố Cẩm, An Minh Tế ngẩng đầu nhìn cô, hai mắt sáng bừng, tràn đầy thỏa mãn.
Cố Cẩm cười tủm tỉm: “Mau ăn đi, ăn xong chị đưa em đi gặp trưởng thôn.”
An Minh Tế không hỏi đi làm gì, chỉ gật đầu ăn tiếp.
Bên ngoài, Đỗ Ái Thanh đã thương lượng chia thịt heo như thế nào với người nhà họ Cố xong.
Trước đó Cố Cẩm đã nói với họ rồi, nếu không có Đỗ Ái Thanh, chưa biết chừng lợn rừng đả thương người xong sẽ chạy mất.
Cho nên ông Cố nói chia đều.
Đỗ Ái Thanh không đồng ý, nói được chia ba phần là anh ta đã chiếm hời rồi.
Kết quả cuối cùng là Đỗ Ái Thanh lấy một phần ba, con nai con anh ta không lấy, chỉ mang đi một con chim trĩ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]