Cố Cẩm thả Tiểu An xuống, nhặt thỏ, chim trĩ đã chết lên.
Tiểu An cúi người xuống: “Chị A Cẩm, em giúp chị!”
Cậu xách con thỏ cùng hai con chim trĩ lên.
Cố Cẩm thì xách theo nai con, cười: “Được.”
Hai người đuổi theo ba người đi đằng trước.
Lúc này người dân thôn Thanh Sơn đã ăn sáng xong, đi ra ngoài tản bộ.
Người nào nhìn thấy ba người khiêng con lợn rừng khổng lồ cũng đều há hốc mồm.
Nhất thời, mọi người đến nhà nhau thông báo, chuẩn bị đến nhà họ Cố hóng hớt.
Ông Cố, Trần Hồng, Cố Mẫn Mẫn không quay lại ăn cơm nữa, từ lúc mấy người Cố Cẩm rời đi, họ luôn đứng trước cổng chờ.
Khi thấy họ khiêng lợn rừng về, đằng sau còn có không ít thôn dân đi theo, Trần Hồng đỏ mắt, không phải kích động, mà là tức giận.
Với bà ta thì đám thôn dân đi theo kia đang tới để giành thịt của bà ta.
Bà ta mở cổng, bước nhanh về phía chồng và con trai mình.
“Con lợn rừng này lớn quá, mau khiêng vào nhà đi, trong sân đã dọn một chỗ trống rồi.”
Thấy con lợn rừng to như ngọn núi nhỏ, Trần Hồng cười méo cả miệng.
Cố Đức Xương phấn khởi tới nỗi mặt đỏ bừng, ông ta gật đầu với vợ, khiêng lợn rừng vào trong.
Các thôn dân cũng muốn theo vào hóng hớt, tiếc là bị Trần Hồng chặn ở cổng.
“Trần Hồng này, cô có ý gì?”
Có một người phụ nữ béo tỏ ra ghen tị, bực bội nói.
“Không có ý gì cả, hôm nay trong nhà có việc, không tiếp mọi người được.”
Trần Hồng nhìn những biểu cảm khác nhau trên mặt thôn dân, đóng sầm cửa lại, không cho bất cứ ai vào.
“Đồ chết tiệt! Keo kiệt…”
Trần Hồng bỏ ngoài tai những âm thanh bên ngoài.
Lúc này trong mắt trong lòng bà ta chỉ có lợn rừng trên đất.
Phát tài rồi, phát tài rồi!
Nhiều thịt thế này, ăn bao giờ mới hết đây?
Tuy ông Cố nghe cháu gái nói mình đâm trúng một con lợn rừng, nhưng ông không ngờ nó lại lớn như vậy, khi nhìn thấy con lợn rừng trông như một ngọn núi nhỏ trong sân, sắc mặt ông lão hiếm thấy mà thay đổi.
Ông liếc nhìn Cố Cẩm, sắc mặt cô rất bình tĩnh, không để lộ chút cảm xúc nào.
Ông cảm thấy con nhóc này thay đổi rồi, khiến ông không nhìn thấu được.
Trước đây ông không để ý nhiều đến cô nhóc này, chỉ biết cô không thích nói chuyện, ngày nào cũng cúi đầu, không hòa nhập với nhà này.
Giờ đây cô thay đổi không ít, không biết đã thay đổi từ lúc nào.
Ông lão liếc nhìn Cố Cẩm cao ráo mảnh khảnh, trông thuận mắt hơn so với trước, nói: “Bác gái cháu có luộc mấy quả trứng rồi, cháu dẫn thằng bé này vào ăn đi.”
Cố Cẩm có hơi đói thật, cô gật đầu: “Vâng ạ.”
Cô mặc kệ Đỗ Ái Thanh và người nhà họ Cố chia thịt thế nào, trước đó cô đã nói rõ với Đỗ Ái Thanh rồi, chuyện còn lại cứ để họ xử lý, còn cô dẫn Tiểu An vào trong bếp.
Trong nồi có năm quả trứng luộc, Cố Cẩm không ngờ bác gái lại hào phóng như vậy, nếu là trước đây, chắc chắn bà ta sẽ đau lòng muốn chết.
Cố Cẩm vớt trứng ra, nhìn sang nồi bên cạnh, có chút cháo ngô loãng còn sót lại.
Cô múc hai bát cháo, lại lấy bánh bao chay đặt lên cái mẹt tròn, bưng về phía An Minh Tế đang ngồi trước bàn ăn.
Cô lấy ba quả trứng luộc trong mẹt ra, đặt trước mặt An Minh Tế.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]