Chương trước
Chương sau
An Minh Tế còn chưa biết Cố Cẩm đã làm gì cho mình.

Cậu ngồi trên chiếc ghế, đánh giá đồ đạc trong phòng, cuối cùng nhìn về phía cái chăn được gấp gọn gàng trên giường.

Trong căn phòng sạch sẽ trống trải như vậy chỉ có mình cậu, cho dù thân thể mệt mỏi, mí mắt trên dưới đánh nhau, cậu cũng không chịu đi ngủ, vì sợ làm bẩn cái giường sạch sẽ.

Khi Cố Cẩm đẩy cửa vào, liền nhìn thấy cậu ngồi trên ghế, đảo mắt nhìn quanh phòng.

“Sao em còn chưa ngủ?”

An Minh Tế đứng dậy, lẩm bẩm: “… Em bẩn lắm.”

Cố Cẩm mỉm cười, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Trước đây cô bôi thuốc cho cậu, đương nhiên là nhìn thấy vết thương cùng với dấu vết mấy ngày chưa tắm rửa.

Nhưng cô không để ý, nếu vết thương mà dính nước, vậy còn lâu mới lành.

Cố Cẩm tắt đèn, dựa theo ánh trăng đi tới bên giường.

Trong phòng tối đen, An Minh Tế không vì thế mà sợ hãi, cậu chỉ đợi ở bên giường.

Cố Cẩm cởi giày trèo lên, rồi nói với An Minh Tế: “Lên giường đi ngủ đi.”

“Vâng.”

Trong bóng tối, An Minh Tế thả lỏng cơ thể, không còn khẩn trương nữa.

Cậu nhẹ nhàng cởi giày, cứ như sợ quấy rầy tới ai đó.

Khi cậu lên giường, Cố Cẩm đã trải ga giường xong.

Có điều trong phòng chỉ có một cái chăn.

Dưới ánh trăng, An Minh Tế ngồi giữa giường, nhìn bóng dáng gầy gầy bận rộn trước sau.

“Được rồi, vào đi.”

An Minh Tế mím môi, do dự chốc lát mới trèo vào.

Lúc An Minh Tế lại gần, Cố Cẩm đắp chăn cho cậu.

Không biết có phải hậu di chứng không mà Cố Cẩm cảm thấy gáy mình đau nhói.

Vị trí đó chính là vị trí trước đấy trúng đạn.

Cố Cẩm ngửi mùi thơm của xà phòng trong chăn, rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ sâu, không bị ảnh hưởng bởi người bên cạnh.

Tiếng hít thở bên cạnh trở nên đều đều, An Minh Tế vẫn giữ trạng thái lúc mới nằm xuống, hai tay túm chặt chăn, thân thể cứng ngắc.

Cậu lắng nghe tiếng hô hấp đều đều bên cạnh, xác định Cố Cẩm đã ngủ, liền chậm rãi thả lỏng cơ thể, hưởng thụ cảm giác ấm áp làm người ta muốn khóc hiếm thấy.

Trong bóng tối, đôi bàn tay bé nhỏ mò mẫm sờ vào chiếc chăn không hề mềm mại được nhồi đầy bông, hai mắt chua xót muốn rơi lệ.

Cậu đã quên mất bao lâu rồi mình không được đắp một chiếc chăn dày và ấm như vậy, bao lâu rồi không được quan tâm nhiều như vậy.

Nhưng tất cả sự ấm áp này không giống như sự thương hại và bố thí của những người trong thôn lúc trước.

An Minh Tế siết chặt chăn bông trong tay, không muốn nghĩ ngợi nữa.

Rất nhiều lúc hi vọng chỉ mang tới thất vọng.

Cậu nhắm mắt lại, ánh trăng sáng chiếu xuống mặt cậu, dường như có một giọt nước lướt qua.



Cố Cẩm nằm mơ.

Mơ thấy An Minh Tế bé nhỏ.

Cô như một người ngoài đứng nhìn cảnh đứa bé gầy yếu bị đám con nít trong thôn đánh đập, bắt nạt, sỉ nhục, mắng mỏ.

Nhìn cậu từ một đứa bé có đôi mắt sáng trong, đơn thuần biến thành một con sói nhỏ.

Nhìn cậu bị người ta vu oan ăn trộm tiền của người trong thôn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.