Trần Hồng trừng mắt nhìn Cố Cẩm, cả người run lên vì tức giận: “Trước đó tao đã nói gì với mày, mày coi đó là gió thổi qua tai à! Lương thực trong nhà còn không đủ nuôi gia đình! Mà giờ mày còn muốn nuôi thêm một miệng ăn nữa! Mày có lương tâm không hả?”
 
Cố Cẩm cúi đầu, cong khóe môi.
 
Nếu cô không nuôi An Minh Tế, mới gọi là không có lương tâm.
 
Cố Gia Kiệt và Cố Mẫn Mẫn ngẩn người vì câu nói của ông nội, còn về thái độ của mẹ, họ đã quen rồi.
 
Hai anh em khó hiểu nhìn Cố Cẩm, trong mắt như đang nói cô điên rồi.
 
Nhất là Cố Gia Kiệt, anh ta cong khóe môi lên.
 
Không biết có phải là ảo giác của anh ta hay không, mà sau khi Cố Cẩm về nhà, trông cô hơi khang khác, khí chất âm u không thấy đâu nữa, lưng cũng thẳng tắp.
 
Bây giờ còn có dũng khí nhận nuôi con sói nhỏ trong thôn, khiến người ta phải kinh ngạc.
 
Cố Gia Kiệt nhét miếng bánh bao chay vào miệng, nhìn cái bánh cuối cùng trên bàn, vươn tay cầm lấy.
 
Anh ta ngồi vừa ăn vừa xem… kịch.
 
Theo anh ta thấy, đứa em họ này của anh ta rất khó qua được ải của mẹ anh ta.
 
Ông lão nhìn con trai cả im lặng không nói, lại nhìn con dâu chống nạnh đứng dậy, nhẹ nhàng vẩy tẩu thuốc.
 
“Tiểu Cẩm nói nó sẽ tách hộ khẩu, chia khẩu phần ăn của nó cho thằng bé kia, không lấy thêm đồ trong nhà.”
 
Vốn Trần Hồng còn định 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-nuoi-soi-con/3482961/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.