Mấy năm nay An Minh Tế được nuôi dưỡng trong thôn, nên có một loại dã tính không nói thành lời.
 
Giống như sự nguy hiểm của sói, hung ác có thể cắn người bất cứ lúc nào.
 
Cố Cẩm yêu thương xoa đầu cậu, trong lòng rất cảm khái.
 
Cô đứng dậy quan sát xung quanh.
 
Lúc này cô đang đứng ở đầu thôn, có thể nhìn thấy thôn Thanh Sơn dưới núi Thanh Loan.
 
Đây là nơi cô sống mười tám năm.
 
Sau khi cô rời đi, nơi này trở thành ký ức cô không muốn nhớ lại nhất, ở đây cô bị bắt nạt, bị sỉ nhục.
 
Chỉ bởi vì tuy cô họ Cố, song lại không phải con cháu nhà họ Cố, trên người không chảy dòng máu nhà họ Cố.
 
Cô là một đứa bé không biết cha là ai, bị cha mẹ ruột vứt bỏ.
 
Nhưng cô đã chết rồi, tại sao lại quay về nơi này?
 
Cố Cẩm cúi đầu nhìn An Minh Tế.
 
Bé sói con ngoan ngoãn nhìn cô, đôi mắt trong suốt, vô cùng chân thực.
 
Cố Cẩm hít sâu một hơi, véo mạnh cánh tay mình một cái.
 
“A!”
 
Hai mắt cô chảy ra nước mắt.
 
“Chị A Cẩm, sao chị lại tự nhéo mình?”
 
An Minh Tế nhanh chóng tiến lên kéo tay cô.
 
“Ha ha ha…” Cố Cẩm cười, nước mắt chảy xuống khỏi hốc mắt.
 
Cô đau đến khóc thế này, có nghĩa không phải là mơ!
 
Cố Cẩm nhìn An Minh Tế: “Tiểu An, em nói chị nghe giờ là năm nào?”
 
An Minh Tế chẳng hiểu gì, cau mày cứ như người lớn: “Chị 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-nuoi-soi-con/3482953/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.