Nhìn khuôn mặt xanh tím của An Minh Tế, Cố Cẩm run run lau nhẹ vết bùn trên khóe mắt cậu.
 
Cho dù cô có cẩn thận đến mấy vẫn đụng phải vết thương của cậu.
 
“A…” An Minh Tế muốn kêu lên, nhưng người lau cho cậu lại là chị A Cẩm, nên cậu chỉ đành nhịn đau, trông rất đáng thương.
 
Cố Cẩm nhìn thấy thế, liền bỏ tay xuống: “Đồ ngốc!”
 
Không biết là đang nói cậu bé nhịn đau trước mắt này hay nói đối phương trả thù cho cô nữa.
 
Không thể phủ nhận rằng giọng nói của cô đầy thương tiếc.
 
Hành vi và giọng điệu của cô khiến An Minh Tế cảm thấy rất xa lạ.
 
Trước đây chị A Cẩm rất ít khi nói chuyện với cậu, chỉ thỉnh thoảng cho cậu cái bánh, khoai tây nướng, củ cải để cậu không bị chết đói.
 
Bây giờ cô dịu dàng thế này, An Minh Tế nhỏ bé có hơi kinh ngạc.
 
“Oa… con hoang lớn với con hoang nhỏ là một đôi!”
 
“Đồ con hoang nhỏ khắc cha mẹ!”
 
“Con hoang lớn không biết ba là ai, còn đi ăn chực…”
 
Mấy đứa bé xung quanh bỗng ồn ào.
 
Nghe thấy mấy lời này, An Minh Tế đỏ mắt nhìn họ, đặc biệt là đứa bé to mồm nhất kia, cậu giơ hòn đá trong tay lên xông về phía cậu ta.
 
Nhưng mới đi được hai bước, cậu đã bị kéo lại.
 
An Minh Tế tức giận quay đầu, đối mặt với một đôi con ngươi dịu dàng đầy ý cười: “Chó cắn em một cái, chẳng lẽ em còn cắn lại? Có sợ bẩn không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-nuoi-soi-con/3482952/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.