- Không. Hạ Mộng kể lại ngắn gọn mọi chuyện: - Tần Văn Văn tìm người muốn bắt tớ, may mắn tớ gặp được đồng nghiệp trong đơn vị cứu tớ, lại phát hiện ra bọn họ bị cô ta mua chuộc... gần đây tớ nghe mẹ tớ nói cô ta bị điên rồi... Thẩm Vãn Hà không thể tin được những gì cô ấy đang nghe. - Cô ta giả mạo cậu đi học, cướp đi tương lai của cậu, bây giờ bị phát hiện lại còn tìm người hại cậu, tớ chưa bao giờ phát hiện ra cô ta lại tàn nhẫn, ác độc đến vậy. Nhưng cô ta nên thực sự điên rồi sao? Người bình thường sao có đủ can đảm cắt cổ tay mình đến chảy máu, tớ cắn ngón tay mình một chút thôi mà còn không dám. Hạ Mộng cũng từng nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này. - Điều này tớ không chắc, nhưng Tần Văn Văn đôi khi làm ra những chuyện quá điên rồ, không chỉ với người khác, mà còn với chính bản thân cô ta, cho nên tớ cũng hoài nghi về chuyện này. Cô ta bị điên thật hay là giả, hiện tại cũng không quá quan trọng nữa rồi. - Đúng là như vậy. Thẩm Vãn Hà cảm thấy có chút thổn thức, mọi người đều là bạn học vốn có quan hệ không tồi, giờ lại thành ra thế này. Vốn dĩ cô ấy cảm thấy tức giận, hơn chút là tiếc nuối cho Hạ Mộng, cứ nghĩ rằng chỉ cần Tần Văn Văn bị thôi học là được, nhưng bây giờ cô ta lại phát điên, kết quả ngoài ý muốn như vậy khiến cô ấy cảm thấy Tần Văn Văn có chút đáng thương. Hạ Mộng nhìn ra Thẩm Vãn Hà muốn nói lại thôi, tựa hồ đối với kết cục của Tần Văn Văn có chút thương hại. Cô biết điều này rất bình thường, mọi người đều có thiên hướng thông cảm với những người yếu thế. Ngay từ đầu, cô chưa từng nghĩ sẽ khiến Tần Văn Văn phát điên, chỉ có thể nói trong bóng tối giống như có một loại sức mạnh vô hình thúc đẩy toàn bộ mọi thứ, từng bước từng bước đi về phương hướng không rõ. Tần Văn Văn có ngày hôm nay là do cô ta tự làm tự chịu. Rời khỏi nhà của Thẩm Vãn Hà, Hạ Mộng không đi đâu nữa, mà về thẳng nhà. Vừa vào cửa, cô còn chưa kịp nói về việc cha mẹ Tần Văn Văn bị kỷ luật, đã thấy khuôn mặt của mẹ và anh hai có chút không đúng, trong lòng trầm xuống. - Mọi người sao vậy? Có chuyện gì sao? Hạ Tiêu lo lắng nói: - Có người đe dọa anh Thẩm, anh thuyết phục hắn về nhà mình với anh, nhưng hắn sống chết không đồng ý, còn cố chấp nói không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con, cho nên anh chạy nhanh về thu dọn ít đồ tính ở cùng hắn, nhiều người ít nhất có thể thêm chút an toàn. Mặc dù Hạ Mộng quen Thẩm Lâu chưa lâu nhưng cô cũng hiểu tính cách của hắn như thế nào. Lúc trước đối đầu với nhiều người mà hắn còn không sợ hãi, hiện tại tất nhiên cũng sẽ không sợ những người này. Nhưng minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng, chẳng may hắn vì chuyện của nhà cô mà bị thương, hoặc nghiêm trọng hơn thì có lẽ người trong nhà sẽ chẳng bao giờ yên lòng được. - Chỉ sợ cậu của Tần Văn Văn và những người tham gia vào chuyện này chó cùng rứt giậu, chuyện gì cũng có thể xảy ra, chúng ta cố gắng thuyết phục hắn một lần nữa, hoặc gửi thư lên núi, để anh Lãnh xuống thuyết phục hắn, dù sao bọn họ cũng là bạn thân, biết đâu còn có thể nghe. Hạ Tiêu gấp muốn chết, nghe em gái nói vậy, hai mắt sáng ngời, gật đầu: - Đúng rồi, anh Lãnh nói có lẽ sẽ tốt hơn, chút nữa anh sẽ truyền tin lên núi. Tiết Minh Nguyệt rất lo lắng, lo lắng cho Thẩm Lâu và con trai thứ hai. - Lão nhị, nếu không thuyết phục được, con ở cùng phóng viên Thẩm cũng chuẩn bị một chút, không thể động quyền, vạn nhất thực sự phải đánh, cũng phải đánh trả thật mạnh. - Mẹ người đừng lo lắng. Hạ Tiêu trở lại tây phòng, tìm một con dao mà hắn đã mua trước đó, dắt lên người. Hạ Mộng và Tiết Minh Nguyệt sao thể yên tâm đây? Cả hai ngay lập tức quyết định đi theo Hạ Tiêu đến gặp Thẩm Lâu. Nếu có thể thuyết phục được hắn là tốt nhất, nếu không thể, thì phải nhắn cho Lãnh Dịch Minh càng sớm càng tốt. Ba người vừa bước vào nhà khách thì nghe thấy tiếng nói nháo nhào, trong lòng không khỏi hồi hộp, lo sợ đã có chuyện xảy ra với Thẩm Lâu. Nhưng khi họ vội vàng chạy đến, nhìn thấy người đứng ở cửa phòng Thẩm Lâu hóa ra là Hồ Bảo Quân, khí huyết giống như muốn phun trào, đôi mắt đầy tức giận. Thời gian gần đây, không ai biết Hồ Bảo Quân đã đi đâu, bà cũng không thèm đi tìm mụ ta, kết quả bây giờ mụ ta lại xuất hiện ở đây. Nhìn bộ dạng đang dây dưa với Thẩm lâu của mụ ta, có khả năng lại nói những điều dối trá giống như đã nói với điều tra viên của trường. Tiết Minh Nguyệt nghiến răng nghiến lợi nhìn mụ ta, ánh mắt ngập tràn lửa hận - Bà còn mặt mũi mà tới đây? Bà còn tới gặp phóng viên làm gì? - Tao làm gì, ai cần mày lo, lại nói tao cùng phóng viên nói chuyện liên quan gì tới mày? Khi nhìn thấy ba người Hạ Mộng xuất hiện trong vô thức Hồ Bảo Quân đã cảm thấy tội lỗi, nhưng mụ ta nhanh chóng nghĩ đến những điều nhà họ Tần đã hứa với mụ ta, bóng lưng lại thẳng tắp, sĩ khí mười phần. Hạ Mộng thật sự chán ghét bộ mặt không biết xấu hổ của mụ ta, suýt chút nữa đã phun ra bữa ăn tối qua. - Bà phản ánh vấn đề gì với phóng viên? Đều là bà đổi trắng thay đen, người ta căn bản sẽ không tin. Thẩm Lâu trịnh trọng gật đầu: - Đúng vậy. Hắn đã nghe nói đến việc làm của vị này rồi, nhưng hắn không ngờ nhà họ Tần kia lại nghĩ tới cách ngu ngốc như vậy. Lúc đầu, hắn định mở cửa với ý nghĩ xem bọn họ muốn hát kịch gì, lại không nghĩ tới mụ ta vụng về như vậy, nói dối cũng không biết che giấu, lại còn nói dối nhiều như vậy. Hồ Bảo Quân kích động hét lên: - Những gì tôi nói đều là sự thật, tôi nói với anh phóng viên này, bọn họ đã biết về chuyện mạo danh từ trước, nhưng sau đó vì tiền lại trở mặt. Các anh từ xa đến có lẽ không hiểu rõ sự việc, đừng bị bọn họ lừa viết báo cáo, đến lúc đó hậu quả vẫn là anh chịu, bà già tôi... Tiết Minh Nguyệt vừa nghe những lời này liền biết đây không phải lời mà mụ có thể nói ra, khẳng định là có người dạy mụ: - Trước mặt chúng tôi, mà bà còn dám làm trò như vậy, hôm nay tôi phải xé xác bà ra. Tiết Minh Nguyệt thật sự bị tức điên rồi, khi chồng bà còn sống, bà thường phải chịu đựng bị mụ ta khinh bỉ, sỉ nhục, sau này khi chồng đi rồi, bà lại bị gọi là tang môn tinh khắc chồng, đem chuyện chồng bà qua đời đều đổ lên đầu một mình bà, bây giờ con gái lại gặp phải chuyện này, mụ ta mấy lần không biết xấu hổ giúp nhà họ Tần nói dối như vậy, tượng đất còn có ba phần tính tình, huống chi là người. Hạ Mộng cũng muốn cho mẹ cô xả hết tức giận, lập tức vén tay áo hỗ trợ. Hạ Tiêu nắm chặt tay, nếu không phải vì hắn là đàn ông không muốn đánh phụ nữ, hắn nhất định sẽ nhảy vào đó. Hồ Bảo Quân không ngờ mẹ con Tiết Minh Nguyệt lại phát điên lên, dám mụ ta, mặc kệ nói thế nào, thì mụ cũng là trưởng bối. - Mày dám đánh tao. - Đánh bà oan sao? Bà làm những ra những chuyện đó, quá thiếu đánh. Tiết Minh Nguyệt cào mặt mụ, bà hận mụ ta. Hồ Bảo Quân ở nông thôn đánh nhau nhiều, kinh nghiệm phong phú, mụ định túm tóc Tiết Minh Nguyệt giật xuống. Đương nhiên, Hạ Mông sẽ không để cho mụ ta thành công, trực tiếp gắt gao bắt được hai cánh tay của mụ. - Mẹ, đánh mạnh đi, hôm nay chúng ta phải trút giận.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]