Sau đó Hạ Bằng lấy một bộ chăn gối đi đến tây phòng ngủ cùng Lãnh Dịch Minh. Hắn ngượng ngùng nói: - Anh Lãnh, tối nay đành làm phiền anh phải ngủ chung với tôi rồi, tôi không có ngủ ngáy. - Không sao, chúng ta ngủ một phòng cũng tốt, thuận tiện nói chuyện hơn. Lãnh Dịch Minh không để ý nhiều như vậy, hắn có thể thích ứng trong mọi hoàn cảnh, cũng chịu được vất vả. Hạ Bằng nhìn thấy hắn như vậy, lại càng cảm thấy xấu hổ, không khỏi càng bất mãn với Mai Hồng Diệp và em gái cô ta hơn. Trong đông phòng, sau khi Mai Hồng Diệp đắp chăn, vỗ vỗ cho con gái ngủ xong, một lúc sau, đôi mắt của Đồng Đồng cũng từ từ nhắm lại, hơi thở dần đều đặn, nhẹ nhàng vào giấc ngủ. Mai Hồng Mai đã sớm nghẹn một bụng lời muốn nói, cô ta nhanh chóng nắm lấy tay Mai Hồng Diệp thân thiết dán vào tai cô ta nói: - Chị Năm, em nhìn trúng hắn rồi, chị phải giúp em.(Tiểu Bất Hối - TiểuBấtHốiTN) Mai Hồng Diệp hất tay cô ta ra, tức giận hạ giọng nói: - Em nhìn trúng đều là cái rằm gì, phải coi là người ta có nhìn trúng em không nữa. Em nhìn lại bộ dáng của em như thế nào đi, chỉ cần không mù mắt cũng có thể đoán được chuyện gì đang xảy ra. Anh rể em là người thật thà mà còn nhìn ra được, hắn nói ngày mai em xuống núi đi, chuyện này sau lại nói. Mai Hồng Mai hoàn toàn không nghĩ vấn đề là ở cô ta, lập tức không vui nói: - Em không đi, em thậm chí còn chưa nói với hắn được mấy câu, nếu ngày mai xuống núi rồi, người ta cũng rời đi, làm sao còn có cơ hội nữa? - Nếu không có cơ hội thì không có cơ hội. Bây giờ em ương ngạnh bám lên người ta, là chuyện tốt sao. Mai Hồng Diệp thầm hối hận không suy xét kỹ mọi chuyện, lẽ ra không nên ôm nhiều chuyện như vậy lên người. - Dù sao, em cũng không đi. Mai Hồng Mai cố chấp nói: - Khó lắm mới có một cơ hội tốt để hắn tiếp xúc với em, hơn nữa em thấy hắn đối với em cũng ôn hòa, ấn tượng cũng tốt, chỉ cần cho em vài ngày, tin là hắn sẽ hiểu em, còn nhìn trúng em nữa.(Tiểu Bất Hối - TiểuBấtHốiTN) Mai Hồng Diệp cảm thấy đầu muốn nứt ra, cô ta cũng quan sát rồi, thấy đó chỉ là những lời khách sáo vì lễ phép thôi. - Em phải đi, anh rể em đã hạ tối hậu thư rồi. Mai Hồng Mai bĩu môi,nói: - Hóa ra chị chẳng được giúp được gì hết, lời nói cũng được không tính, trước đây em còn tưởng lời nói của chị có trọng lượng lắm. Mai Hồng Diệp tức giận, lồng ngực khó chịu, cô ta không muốn nói gì, cũng lười giải thích thêm, chỉ nói một câu: - Vậy em chờ anh rể em đuổi đi. Mai Hồng Mai biết trong số mấy người anh rể, chồng chị Năm là người hiền lành nhất, hắn chưa bao giờ biết nổi nóng, cho nên cô ta không sợ hắn một chút nào, tức giận nói: - Hắn dám đuổi em đi, em liền...... Mai Hồng Diệp sợ Hạ Bằng nghe được bèn đến gần em gái nói một hơi bên tai cô ta: - Em liền làm gì? Em có biết cái gì gọi là *tế thủy trường lưu không? Giữ lấy rừng xanh lo gì không có củi đốt, nếu bây giờ em làm anh rể em tức giận, khiến chị mày mất mặt, không còn mặt mũi trước mặt hắn, lúc đó người ta cũng nhìn thấy tính cách của em là cái dạng gì, liệu còn có sau này sao? Chị nói với em rồi, càng là người có điều kiện tốt, có tri thức, có văn hóa, sẽ càng thích kiểu cô gái ôn nhu hiền lành. ( Tế thủy trường lưu: suối nhỏ chảy dài, Ý nói một tình yêu không thuộc dạng chớp nhoáng, cả thèm chóng chán mà dần nảy nở theo thời gian từng chút từng chút âm thầm đến khắc cốt ghi tâm.) Khuôn mặt của Mai Hồng Mai nhăn như hồng khô, cô ta có cảm giác người chị Năm nói là Hạ Mộng? Vừa nghĩ đến cô ta không đẹp như Hạ Mộng, không học cao như cô (Hạ Mộng),nếu cô ta không hiền lành chút, thì đúng là không có cơ hội. (Tiểu Bất Hối - TiểuBấtHốiTN) - Nhưng em đi rồi, nếu như sau này hắn không bao giờ trở lại đây, chẳng phải là hoàn toàn không cơ hội sao? - Hắn cùng em chú chồng chị quan hệ không tồi, sau này chắc chắn còn liên lạc, hắn còn chụp ảnh gia đình cho nhà chúng ta, sau này chắc sẽ gửi qua bưu điện đến, lúc đó có địa chỉ rồi, thì thư từ qua lại. Cuối cùng, Mai Hồng Diệp đã tốn không biết bao nhiêu nước bọt mới có thể thuyết phục được Mai Hồng Mai, làm cô ta cảm giác được cái gì gọi là thỉnh thần thì dễ tiễn thần mới khó. Hạ Mộng cũng không biết những chuyện xảy ra ở nhà Hạ Bằng, cô tận dụng ngày chủ nhật Thẩm Vãn Hà từ trường trung học trên tỉnh lỵ trở về, mang theo năm cân mì khô cũng một ít đặc sản thủ đô đến nhà cô. Cha mẹ Thẩm Vãn Hà đều là công nhân viên, nhưng vì nhà có tới sáu người con, bốn người là con trai, lại đang lúc tuổi ăn tuổi lớn, hơn nữa còn phải gửi tiền về cho ba mẹ già nên cuộc sống hơi eo hẹp, tuy vậy, trong tư tưởng họ không có trọng nam khinh nữ, Thẩm Vãn Hà là con gái lớn muốn thi đại học, bọn họ vẫn luôn ủng hộ cô hết khả năng, kể cả khi cô thi trượt, vẫn có thể thi lại. Thẩm Vãn Hà đang học, nhìn thấy Hạ Mộng tới, cô vui vẻ thiếu chút nhảy lên: - Cậu trở về khi nào? Hạ Mộng cũng rất vui khi thấy Thẩm Vãn Hà, cô cười giải thích: - Tớ về vài ngày trước rồi, ở nhà cùng mẹ vài ngày, tớ sợ đến trường học làm ảnh hưởng xấu đến cậu nên giờ mới đến tìm cậu. Thẩm Vãn Hà cười oán trách nói: - Được rồi, cậu tới là được rồi, mang nhiều đồ như vậy làm gì. - Không phải lúc trước khi đi đã hứa với cậu sao? Mang cho cậu một số đặc sản thủ đô. Hạ Mộng vừa nói vừa lấy đồ trong túi ra. Khi Thẩm Vãn Hà nhìn thấy ngoài bánh đường còn có vài cân mì khô, cô ấy vừa kích động lại cảm kích ôm lấy Hạ Mộng. - Cậu thật tốt với tớ quá đi, tớ cũng không biết lấy gì tặng cậu. Hạ Mộng vội vàng nghiêm mặt: - Đừng, nếu cậu muốn trả lại, tớ sẽ tức giận. Cô biết tình hình hiện tại nhà Thẩm Vãn Hà, cô không hy vọng cô ấy lại đưa cho cô những chiếc bánh kếp lớn như lần trước nữa. - Được, lần này tớ sẽ nhận. Hai người lôi kéo trò chuyện, rất nhanh Hạ Mộng đã đem những chuyện xảy ra ở thủ đô nói cho Thẩm Vãn Hà nghe. Hạ Mộng thẳng thắn nói Thẩm Vãn Hà mọi chuyện. Khi nghe nói bà của Hạ Mộng đổi trắng thay đen, Thẩm Vãn Hà cũng rất tức giận. - Trời ạ. Bà già đó thật quá đáng, nếu tớ mà có một bà nội như thế, thì tớ cũng tức chết mất. Tiểu Mộng đừng lo lắng, nếu có ngày cậu cần nhân chứng thì đến tìm tớ. Hạ Mộng ôm cánh tay Thẩm Vãn Hà: - Cám ơn Vãn Hà, nếu có một ngày như vậy, tớ sẽ không khách sáo tới tìm cậu. - Đừng khách sáo với tớ. Chẳng qua, tớ nghe nói ba mẹ của Tần Văn Văn bị đơn vị kỷ luật, bây giờ bọn họ không được đi làm. - Thật sao? Thực sự là một chuyện tốt. Hạ Mộng vui vẻ khi nghe được tin xấu của nhà Tần Văn Văn: - Chắc chắn là do mẹ tớ, bọn họ đã đến đơn vị công tác của ba mẹ Tần Văn Văn. Thẩm Vãn Hà có chút kinh ngạc: - Mẹ cậu lợi hại thật đó. Nhưng đồ xấu xa Tần Văn Văn kia không biết hiện tại thế nào? Hạ Mộng không ngờ chuyện này lại bị khống chế như vậy, đến bây giờ Thẩm Vãn Hà cũng không biết tin gì: - Sau khi tớ trở về, thì mẹ tớ có nói sau khi bị bắt thì cô ta đã phát điên. Bây giờ cô ta vẫn nằm viện. - Điên rồi sao, khoan đã, cô ta bị bắt khi nào vậy? Vì chuyện giả mạo sao? Thẩm Vãn Hà bị sốc, cảm thấy mọi chuyện cứ rối tung hết lên, không biết cái gì đang xảy ra.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]