Hạ Mộng biết mẹ cô phải chịu đựng biết bao nhiêu đau khổ dưới bàn tay của mụ ta. Bây giờ mụ ta không để bọn họ vào mắt, còn dám tung tin đồn thất thiệt, nếu không dọn dẹp thật tốt thì chẳng lẽ giữ lại ăn Tết dần sao? Hạ Mộng không quan tâm đến cái gì mà người già với cả trưởng bối, cô phải để mẹ cô giải tỏa được phiền muộn và oán hận đã tích tụ nhiều năm.
Hồ Bảo Quân không thể thoát khỏi sự kiềm chế của Hạ Mộng, tức giận quát to:
- Đồ bại hoại, dám đối xử với bà già ta như thế này, mày chết không được tử tế, mày đáng bị người ta giả mạo.
Hạ Mộng làm như không quen mụ ta:
- Nhìn những điều xấu xa mà bà đã làm thử xem, bà đáng bị đánh.
Cơn giận của Tiết Minh Nguyệt bốc lên, bà bất chấp lao vào đánh mụ ta.
Hồ Bảo Quân rên rỉ, chửi rủa, nhưng không có cách nào tránh được số phận bị đánh đập của mụ.
Thẩm Lâu và Hạ Tiêu ở một bên liếc nhìn nhau.
Thẩm Lâu thật sự không ngờ rằng Hạ Mộng và mẹ cô nhìn bề ngoài giống như một người hiền lành, tốt bụng như vậy, lại có thể ra tay đánh một bà già, nhưng quả thực mẹ nó quá kích thích.
Hạ Tiêu nhớ ra em gái từng nói đã đánh Tần Văn Văn một trận nhừ tử, khi đó hắn còn tưởng rằng Tần Văn Văn có thể bị em gái đánh hay tát vài cái, bây giờ nhìn thấy cảnh này thì hắn đã tin.
Tiết Minh Nguyệt vừa thở hổn hển vừa đánh người, Hạ Mộng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-khong-gian-van-may-ngot-ngao/756623/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.