Chương trước
Chương sau
Thừa Tuyên, tôi là đang cứu mạng anh đấy, ngày mai sẽ có bão lớn khu vực đấy. Hòn đảo đó rất ít người sinh sống. Ai lại đặt lịch này cho anh hả?". Nam Phong trừng mắt giận dữ, bàn tay đập xuống mặt bàn " chát".

" Nam Phong, tôi là quá ưu ái cậu rồi phải không? . Dám thái độ đó với tôi..? " . Giang Thừa Tuyên đóng sấp tài liệu đang đọc lại, đút vào học bàn " Cạch". Trừng mắt đỏ lửa nhìn Nam Phong.

Nam Phong chợt bĩnh tĩnh lại, thả lỏng tay đang siết chặt nắm đấm ra. " Tôi lo cho anh, thật ra ai lại muốn hại anh mà đặt lịch bay ngày bão chứ?"

Giang Thừa Tuyên báu cằm suy nghĩ thì cảm thấy bản thân anh quá tin tưởng người đặt lịch này nên đâu xem xét gì.

" Nam Phong, Tôi không bay nữa?. hủy vé đi! "

Dứt lời Giang Thừa Tuyên đứng dậy, bước lướt qua Nam Phong đang đứng ngơ ngác. Nam Phong chưa hiểu chuyện gì khiến Giang Thừa Tuyên trầm ngâm hồi lâu rồi không bay nữa.

Nam Phong ngoái đầu nhìn dáng người đang bước vội ra cửa.

" Thừa Tuyên, anh đi đâu đấy? ". nói vói theo.

Nhưng có vẻ khoảng cách quá xa, hay do trong lòng đang vội vả, mà người đi không hồi đáp người hỏi.

Nam Phong sực nhớ mớ tài liệu trên bàn mà Giang Thừa Tuyên vừa cất. Anh bèn bước qua ghế tổng giám đốc, đưa tay kéo học tủ, vớ lấy sấp tài liệu lập ra anh sốc dựng tóc. Anh đọc dòng chữ . " Thành lập công ty Giang Tinh".

" Khốn kiếp, cái quoái quỷ gì đây?, Trịnh Tiêu Diễn lại bày trò à!".

#

#

Khung cảnh biệt thự Giang Gia.

Giang Thừa Tuyên rời Tập Đoàn Giang Thị về Giang Gia. Anh bước vào chỉ để muốn gặp anh trai Giang Thừa Tinh, Tuy nhiên anh khá bất ngờ, trước mặt anh là đôi vợ chồng trung niên. Họ cũng nhìn anh nét mặt đầy bất ngờ. Anh cũng đơ cứng vài giây sau đó đảo mắt nhìn chăm chú từ đầu đến chân hai người lạ đang ngồi cùng cha mẹ mình. Họ có phong cách mặc theo kiểu trang phục Anh Quốc.

Cha Mẹ anh quan sát thấy bầu không khí khá căng thẳng, liền cười tiếng nhẹ để xua đi căng thẳng đôi bên.

" Thừa Tuyên, con lại đây ngồi xuống đi!" .

Giang Thừa Tuyên vâng lời cha mẹ anh, tiền lại ngồi lễ phép, gần đầu chào hai người lớn trước mặt. Họ cũng gật đầu đáp lại.



Nhạt Mai bắt đầu giới thiệu cho con trai mình rõ họ là ai.

"Thừa Tuyên, đây là bạn của cha con thời đi học đấy, cũng gần 10 năm rồi họ mới gặp lại." .

" À ra thế!" . Giang Thừa Tuyên không thắc mắc hai người lạ này, cái trong đầu anh nghĩ lúc này là anh trai của anh đâu.

Anh quay đầu hướng lên lầu. " Anh Thừa Tinh có nhà không mẹ?".

Nghe tên Giang Thừa Tinh,. Vâng Triết và Tử Sam nhìn nhau nét mặt đầy hốt hoản.

Thật ra Vâng Triết và Tử Sam sang đây là để tìm và bắt con trai mình quay về Anh Quốc. Trên đường phố Hoa Thành họ vô tình chạm mặt Giang Lục Kỳ cha của Giang Thừa Tuyên, được bạn cũ mời về đây ôn lại tình bạn tri kỷ.

" Thừa Tinh nó ra ngoài từ sớm rồi!" . Giang Lục Kỳ đáp lời .

" Anh Thừa Tinh có nói đi đâu không?" .

Giang Lục Kỳ nhìn sắc mặt ẩn chứa sự khẩn trương của con trai, ông nghiêng đâu hỏi.

" Con có chuyện gì gấp gáp lắm à?".

" Không gì, cha mẹ tiếp khách đi con lên lầu nghỉ ngơi!"

" Ờ !"

Vâng Triết vỗ vai an ủi bà vợ đang xúc động rơi lệ của mình. " Lục Kỳ em tìm được đứa con trai thất lạc rồi à?".

" Đúng rồi anh! " Lục Kỳ nâng chén trà hớp một ngụm, sau đó đặt xuống bàn, tiếng chạm bàn

" chẹp"

Tử Sam ngước nhìn Vâng Triết, biểu cảm lo lắng. Nói nhỏ. " Anh lẽ nào là con mình đã..?".

Vâng Triết nói khẽ. " Em bình tĩnh đi!".



Vừa lúc này, ngoài cửa một chàng trai, ăn mặc thư sinh, áo sơ mi trắng, quần âu bước vào.

Vâng Triết và Tử Sam nhận ra ngay con mình vội chạy lại ôm chầm lấy đứa con lỳ lộm của họ. Vuốt ve, sờ soạn hết con mình coi có bị gầy đi không.

Ba năm rồi cậu con trai của họ không liên lạc gì cho họ cả. Tìm kiếm hết Anh Quốc, rồi sang Hoa Thành đều bật vô âm tính. Chỉ khi cháu của họ là Diệp Đình Kêu mất, được đưa về Anh Quốc họ mới truy địa điểm bệnh viện quốc tế Thiên Ái nên gấp rút bay qua đây tìm con trai cưng liền.

" Trạch Vũ, con biết cha mẹ nhớ con lắm không?" Tử Sam nắm chặt tay con mình.

" Suỵt.. Mẹ đừng có gọi tên con, gọi con là Lâm Tuyền!" . Lâm Tuyền đưa bàn tay che miệng mẹ mình lại.

Giang Lục Kỳ khá ngạc nhiên, ông không nghĩ đến lại trùng hợp con trai bạn mình tìm lại ở chỗ mình bấy lâu.

Lâm Tuyền cuối chào cha mẹ Giang Thừa Tuyên, sau đó chạy thẳng lên lầu, bỏ qua anh mắt của bốn người lớn đang ngơ ngác nhìn theo.

Lên lầu anh bước nhè nhẹ tránh gây tiến động mạnh, rón rén đến một căn phòng mà anh chọn là mục tiêu đột nhập. Anh đặt tay nhẹ nhàng lên tay nắm cửa. " cạch" âm thanh mở cửa khá nhỏ.

Anh chen người vào, tiến lại tủ đầu giường, kéo nhẹ học tủ ra tìm một thứ gì đó.

" Lâm Tuyền, anh tìm thứ này?". Giang Thừa Tuyên từ ban công bước vào. Trên tay là tấm ảnh thân mật của Trịnh Tiêu Diễn và Lâm Tuyền.

" Thừa Tuyên sao em ở trong phòng Trịnh Tiêu Diễn!". Lâm Tuyên ngồi lên giường, mắt nhìn chằm chằm tấm ảnh trên tay Giang Thừa Tuyên.

Lâm Tuyền tìm bước ảnh vì không muốn Nam Phong phát hiện ra rồi hiểu lầm anh và Trịnh Tiêu Diễn có quan hệ bạn giường.

Mấy ngày nay Trịnh Tiêu Diễn liên tục uy hiếp sẽ đứa ảnh này cho Nam Phong xem, và yêu cầu anh về Anh Quốc với hắn.

Bức ảnh là chụp hôm du lịch biển Thiên Đường cùng Nam Phong, anh cũng không hiểu tại sao mình ngủ chung giường với Nam Phong mà sao lại có cảnh Diệp Đình Kêu choàng trên người anh. Nhưng anh không thể hỏi Nam Phong được rủi chính Nam Phong cũng không biết Diệp Đình Kêu vào phòng. Anh ngủ dậy sáng đã chỉ có một mình anh choàng ngủ áo lại bị mở toang.

" Lâm Tuyền, tôi nói anh rồi, tốt nhất là đừng dấu tôi chuyện gì?". gằng giọng.

" Thừa Tuyên, qua phòng khác nói chuyện được không?, Em quên mình xâm nhập phòng người ta bất hợp pháp à!" .

Mãi chất vấn Lâm Tuyền mà Giang Thừa Tuyên quên bấn đi phòng là của Diệp Đình Kêu.

Cả hai nhanh chóng sang gian phòng khác nói chuyện.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.