Tân Kính Dương đành lái xe về về biệt thự, anh trên giường gác tay lên trán suy ngẫm, không lẽ là do anh đã lo xa quá. Nhưng lúc nãy hành động và tỉnh cảm của Hiếu Vân không còn dành cho anh như trước.
Một năm trước anh đã để vụt mất người con gái anh yêu chỉ vì sợ cha anh hại chết người con gái anh yêu. Lần này cha anh không còn ở đây nữa, yên tâm phần nào, tuy nhiên Hiếu Vân lại không chịu về Anh Quốc, thì nguy cơ gặp lại Giang Thừa Tuyên rất cao.
"Reng reng."
Đang chơi vơi trong suy nghĩ thì chuông điện thoại đã đánh thức anh, nhắc điện thoại lên là một dãy số lạ, quẹt màn hình chấp nhận.
"Là ai..."
Đầu giây bên kia là giọng nam rất lạnh lùng:
"Tôi đây."
Tân Kính Dương bất ngờ đến nỗi cơ mặt dãn ra, một năm qua rồi người này và anh coi như chưa từng quen biết nhau. Tưởng chừng như thoát khỏi nghịch cảnh tình tay ba rồi.
"Giang Thừa Tuyên, anh gọi tôi làm gì?" Gằng giọng.
[Tôi cần gặp anh.]
Tân Kính Dương siết chặn lòng bàn tay, đôi mắt ánh lên tia lửa, hậm hực đáp:
"Xin lỗi...tôi với anh không có gì để nói, huống chi gặp."
Bên kia đầu giây giọng nói lại vô cùng nhẹ nhàng đáp: [Tân Kính Dương ôn hoà của một năm trước đâu rồi, không phải trốn sang Anh Quốc bị chấn thương não chứ?]
Đây rõ ràng là lời nói ẩn ý mỉa mai anh, nhưng như thế có nghĩa là Giang Thừa Tuyên biết anh bay sang Anh Quốc.
"Giang Thừa Tuyên, sao anh biết tôi bên Anh Quốc."
Đầu giây bên kia cười phá lên rồi đáp lời: [Anh nên nhớ Giang Thừa Tuyên là ai...Anh có chết tôi cũng đào mồ lên đấy, muốn qua mặt tôi thì chờ kiếp sau đi. Cho anh 20 phút đến nhà hàng ROSE.] Dứt lời. [ Tút Tút.]
Tân Kính Dương hậm hực dọng bàn một cái rầm bật dậy, quơ lấy áo vest khoác vào, ra xe lái nhanh tốc độ xé gió.
[....]
Đúng 14 giờ 19 phút Tân Kính Dương bước vào nhà hàng, Giang Thừa Tuyên ngồi trong gốc tối trên lầu ngó xuống bóng dáng loay hoay tìm người của Tân Kính Dương, đồng thời tay nâng ly rượu khoáy đảo dòng rượu, rồi nhấp môi nếm vị ngọt, khoé miệng cong lên, phất tay ra dấu, nam phục vụ hiểu ý cúi người lắng nghe.
Giang Thừa Tuyên phóng ánh mắt chỉ mục tiêu, cất giọng: "Đưa người kia lên đây."
Giọng nói lạnh sống lưng cùng khuôn mặt tối sầm, cộng thêm ánh sáng mờ áo. Giang Thừa Tuyên như hổ dữ trong hang tối, đang săn mồi.
Phục vụ trong thấy đã run rẫy, thần trí hoảng loạn, vội xuống lầu hướng dẫn vị khách kia lên.
Sau khi hoàn thành yêu cầu của khách nam phục vụ lui ra đóng nhẹ cửa lại, Tân Kính Dương liếc nhìn điệu bộ lạnh lùng tựa lưng ghế, nhịp chân nhàng nhã của Giang Thừa Tuyên, rồi ngồi xuống trước bàn ăn thịnh soạn.
Đây là căn phòng Vip tường ở phần hành lang là bằng kính, để khách ngắm trọn vẹn khung cảnh bên ngoài mà vẫn có không giang riêng tư, có rèm khách tự điều chỉnh riêng tư.
Tân Kính Dương dộng bàn một cái "rầm" chấn động món ăn nhảy tung lên, trừng mắt lửa đạn đối lập với cặp mắt lạnh tanh.
"Giang Thừa Tuyên, muốn gì nói lẹ, tôi không rãnh chơi với anh."
Giang Thừa Tuyên đứng dậy tống thẳng cú đấm vào mặt đối phương, nhân lúc đối phương còn chao đảo, nhào tới đè chặt xuống nền, hai tay bị anh bẻ quật ra sau lưng, ngồi kẹp chặt hong đối phương, gằn giọng.
"Một năm trước anh thấy tôi quá hiền à, chưa đào mồ chôn anh đúng không?"
Tân Kính Dương đau nhăn mặt, tay vùng vẫy đồng thời hét to: "Khốn kiếp...Anh bị điên à?"
Giang Thừa Tuyên ấn mạnh tay Tân Kính Dương lúng vào lưng, "Rốp" Tân Kính Dương cảm nhận nhưng xương cốt bị vỡ ra, cơn đau xâm nhập vào não bộ, la lên " A..."
Giang Thừa Tuyên nhếch mép: "Bây giờ anh muốn xây mồ thế nào, mồ đôi hay đơn, hay là tập thể?"
"Giang Thừa Tuyên, anh bị uống lộn thuốc à?"
Ấn mạnh tay hơn, "A...Á"
"Tôi đã nhân nhượng anh quá, anh mang vợ tôi đi dấu đã hỏi ý kiến tôi chưa?"
Tân Kính Dương đơ cứng, máu não giờ thông rồi, nghĩa là lúc sáng mùi hương thoảng qua mũi và chiếc lắc nam Hiếu Vân lén dấu là của Giang Thừa Tuyên. Họ đã gặp nhau sao?
"Giang Thừa Tuyên, tôi không biết anh nói ý gì?"
Giang Thừa Tuyên thấy Tân Kính Dương ngoan cố, liền luồn tay vào túi quần của Tân Kính Dương, Tân Kính Dương ngượng chín mặt, dù sao hành động đè người đụng chạm gần chỗ nhạy cảm mò mẫm, tâm lý bị quấy đảo chứ.
Tân Kính Dương nhẹ giọng: "Giang Thừa Tuyên, thật ra anh có thể đừng đụng chạm chỗ đó không?"
Giang Thừa Tuyên tròn mắt, nghiêng đầu buột miệng một chữ: "Hử?" Xong tiếp tục động tay đang dở dang.
Tân Kính Dương đỏ mặt, bó tay không hiểu rốt cuộc tên này ngốc thiệt hay giới tính bất ổn vậy, nhẹ giọng nói thẳng.
"Anh thả người tôi ra thì lấy được điện thoại mà, anh mò thế muốn bẻ cong người khác à?"
Giang Thừa Tuyên giật mình, hiểu vấn đề, phản xạ bỏ ra đứng dậy phủi phủi tay, ngượng xoay mặt chỗ khác, né Tân Kính Dương đứng chỉnh quần áo, che miệng " khụ" một tiếng rồi nói: "Ừ...tôi quên."
Tân Kính Dương tươm tất quần áo, chìa điện thoại đưa ra trước mặt Giang Thừa Tuyên, nhếch mép nói : "Nó nè, xem gì tùy anh."
Giang Thừa Tuyên cầm lấy nghiêng đầu hỏi: "Anh dám đưa nó cho tôi."
Tân Kính Dương nhúng vai. " Chả có gì không dám." Bước lại ghế vắt chéo chân, tựa lưng ghế nhàng nhãn nói tiếp. "Một năm không gặp, vẫn đón tiếp tôi kiểu mạnh bạo, mà lần này đè lên người tôi luôn."
Giang Thừa Tuyên ngồi xuống, tay lướt điện thoại, mắt trừng to nhìn Tân Kính Dương, đồng thời nói: "Tôi còn có thế nuốt anh luôn đấy, muốn chọc gan tôi sao?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]