"Anh tự suy ngẫm đi, anh đã nhốt em trong lồng sắt một năm rồi, em là người yêu của anh, không phải con anh, tạm thời em không muốn gặp anh."
"Rầm."
Dứt lời Hiếu Vân dập mạnh cửa xém nữa dập tay nếu Tân Kính Dương không phản xạ thu tay kịp.
Tân Kính Dương đành lái xe về về biệt thự, anh trên giường gác tay lên trán suy ngẫm, không lẽ là do anh đã lo xa quá. Nhưng lúc nãy hành động và tỉnh cảm của Hiếu Vân không còn dành cho anh như trước.
Một năm trước anh đã để vụt mất người con gái anh yêu chỉ vì sợ cha anh hại chết người con gái anh yêu. Lần này cha anh không còn ở đây nữa, yên tâm phần nào, tuy nhiên Hiếu Vân lại không chịu về Anh Quốc, thì nguy cơ gặp lại Giang Thừa Tuyên rất cao.
"Reng reng."
Đang chơi vơi trong suy nghĩ thì chuông điện thoại đã đánh thức anh, nhắc điện thoại lên là một dãy số lạ, quẹt màn hình chấp nhận.
"Là ai..."
Đầu giây bên kia là giọng nam rất lạnh lùng:
"Tôi đây."
Tân Kính Dương bất ngờ đến nỗi cơ mặt dãn ra, một năm qua rồi người này và anh coi như chưa từng quen biết nhau. Tưởng chừng như thoát khỏi nghịch cảnh tình tay ba rồi.
"Giang Thừa Tuyên, anh gọi tôi làm gì?" Gằng giọng.
[Tôi cần gặp anh.]
Tân Kính Dương siết chặn lòng bàn tay, đôi mắt ánh lên tia lửa, hậm hực đáp:
"Xin lỗi...tôi với anh không có gì để nói, huống chi gặp."
Bên kia đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-hon-uoc-voi-tong-tai-ac-ma/2829673/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.