Giang Thừa Tuyên ngồi xuống, tay lướt điện thoại, mắt trừng to nhìn Tân Kính Dương, đồng thời nói: "Tôi còn có thế nuốt anh luôn đấy, muốn chọc gan tôi sao?"
Giang Thừa Tuyên mở anh album toàn là hình ảnh hẹn hò yêu nhau của Tân Kính Dương và Ngọc Đan, anh nhíu mày, xoay điện thoại chạm ngón tay kéo từng bức đồng thời nói: "Đây là Ngọc Đan, anh mang cô ấy đi đúng không?"
Tân Kính Dương nét mặt bình thản chớp lấy điện thoại đút vào túi rồi đáp lời: "Đây là Hiếu Vân, anh đừng có nhầm lẫn."
Giang Thừa Tuyên chao mày, ánh mắt đầy nghi ngờ phóng thẳng vào khuôn mặt tránh né của Tân Kính Dương."Anh muốn tiếp tục lừa tôi, không thể có hai người giống nhau như giọt nước vậy?"
"Giờ có thể rồi đó."
Giang Thừa Tuyên túm áo Tân Kính Dương xách lên gừ một tiếng rồi nói: "Anh đang đùa với tôi đấy à, Ngọc Đan mất anh cũng biến sang Anh Quốc làm trò mèo gì?"
Tân Kính Dương hất tay đang bấu áo mình ra, đẩy mạnh Giang Thừa Tuyên, nhếch mép.
"Anh ngộ thật, Ngọc Đan là người tôi yêu nhất, không còn cô ấy, tôi ở lại ôm anh à."
"Tân Kính Dương...Anh muốn tôi bóp chết anh phải không?"
Tân Kính Dương, nâng ly rượu nhấp một hớp liếc trộm điệu bộ tức tối muốn tấn công mình. "Thừa Tuyên...thật ra mà nói Ngọc Đan mất, tôi đau buồn bỏ đi để cố quên thôi, tôi không giấu cô ấy."
Giang Thừa Tuyên tin vào trực giác của anh, Hiếu Vân khuôn mặt, dáng vóc, tính cách hoàn toàn y
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-hon-uoc-voi-tong-tai-ac-ma/2829670/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.