Giang Thừa Tuyên vuốt cổ tay áo cô xuống lộ ra chiếc lắc tay. "Lắc cũng đeo rồi này."
Hiếu Vân người xoay mặt né nụ cười đắt ý của anh ta. Đúng là cô không hiểu sau nhặt được chiếc lắc lại tự ý đeo luôn, quên tháo ra bị anh ta phát hiện xấu hổ thật.
"Trả anh." Hiếu Vân vội vã tháo lắc tay ra đặt vào tay anh.
Anh nắm chặt thay cô đeo trở lại. "Nó thuộc về em, anh không lấy lại."Dứt lời anh đưa cổ tay mình lên lộ ra chiếc lắc y hệt. Giờ cô hiểu ra đây là lắc cặp.
"Thật sự anh nghiêm túc." Cô khẽ giọng.
"Ừ, anh thật lòng, em muốn ngày mai cùng anh đi đăng ký kết hôn." Anh nắm chặt đôi tay nhỏ bé, đặt lên lòng ngực ấm, đối với anh cho dù không còn ký ức về anh, nhưng còn hiện diện trên cõi đời, là ông trời còn thương anh.
Cô lưỡng lự, không thể rời bỏ người yêu hiện vì người đàn ông trước mặt này được. Bấy lâu nay cô và người yêu sống bên Anh Quốc rất hạnh phúc. "Thừa Tuyên, tôi không thể rời bỏ người tôi yêu, xin lỗi anh."
Anh ôm chặt cô vào lòng thủ thỉ. "Em đã có tình cảm với anh, em cũng rung động rồi, đừng dối lòng."
"Em...em..." Cô muốn phủ nhận mà sao không thể thốt thành tiếng, không hề muốn đẩy người đàn ông ấm áp này ra.
"Hiếu Vân, em đừng về Anh Quốc nữa."
Hiếu Vân còn đang nghĩ ngợi thì bỗng mẹ Giang Thừa Tuyên lên tiếng. "Hiếu Vân, còn nên suy nghĩ kỹ đi, Thừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-hon-uoc-voi-tong-tai-ac-ma/2829669/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.