"Anh thích ăn trong bóng tối hả?"
"Ừ, bóng tối sẽ an toàn hơn ánh sáng."
Hiếu Vân cảm giác não load không kịp à, người đàn ông lạnh lùng trước mặt toàn nói những câu ẩn ý sâu xa.
Sau khi ăn uống xong, Giang Thừa Tuyên đưa Hiếu Vân cùng Mẹ về chung cư, Mẹ anh thì vào nhà rồi, nhưng anh thì không muốn về, khó lắm mới gặp lại người xưa, anh quyết tâm phải cua lại vợ.
"Cạch."
Hiếu Vân mở cửa bước vào nhà, mà cảm giác lạnh lạnh sau lưng, cô xoay mặt lại, thấy Giang Thừa Tuyên đang nhìn mình chằm chằm, cô liền dang rộng tay ý muốn ngăn anh ta, vừa cất giọng hỏi:
" Anh không về đi, đứng đây làm gì?"
Giang Thừa Tuyên vươn người, quét mắt vào trong như muốn tìm thứ gì đó, Hiếu Vân híp mắt khó chịu. "Anh muốn tìm gì trong nhà tôi."
Giang Thừa Tuyên bá đạo, xốc ngang eo Hiếu Vân, vắt ngang vòng tay to khoẻ, tay còn lại đóng cửa. "Rầm." Mặc kệ cô vùng vẫn anh nhanh chóng đã ném cô xuống sofa, nét mặt hậm hực, khoang tay, gằn giọng: " Nói đi."
Hiếu Vân lưng đau do cú ném mạnh bạo, càng tức hơn là câu hỏi mất đầu cũng chả có đuôi, cô trưng cặp mắt đầy phẫn nộ, gắt gỏng đáp:
"Này, anh bị bệnh hả? hỏi ngắn củn, ai biết gì trả lời."
"Thằng người yêu đẹp trai, nhiều tiền đâu?"
Hiếu Vân bật cười to: "Ha Ha..."
Giang Thừa Tuyên bị sượng vài giây, nhưng nhận ra kiểu cách này khá giống với lần đầu Ngọc Đan tỉnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-hon-uoc-voi-tong-tai-ac-ma/2829675/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.