“Chú già?” Tống Thanh Phong tự chỉ vào gương mặt điển trai của mình, thở phừng phực vì tức giận.
“Chú chỉ mới ba mươi sáu tuổi thôi. Chưa có già.”
Hắn khẳng định việc mình chưa già, nhưng vô tình lại để lộ tuổi của mình. Minh Trí bấm bấm mấy đầu ngón tay, lẩm bẩm một lúc rồi nói:
“Chị Nguyệt An mới hai mươi tuổi, chú hơn chị ấy mười sáu tuổi là rất già rồi.”
Tống Thanh Phong đưa tay đỡ trán. Ngoài Thẩm Nguyệt An ra thì thằng nhóc này là người đầu tiên bảo hắn già. Tuổi tác quan trọng đến thế sao? Hắn tự cảm thấy vẻ bề ngoài của mình vẫn rất xứng với cô gái nhỏ mà.
“Được rồi, chú ấy có thể hơi già. Nhưng mà em không cần nói thẳng như vậy, chú sẽ buồn lắm đó.”
Thẩm Nguyệt An lên tiếng, cũng không biết là an ủi Tống Thanh Phong hay hùa theo thằng nhóc Minh Trí kia vùi dập hắn nữa.
…
Ngày nắng, khung cảnh ở làng quê thật thanh bình. Đặc biệt ở một nơi như cô nhi viện, lại khiến tâm trạng của người ta có một chút man mác, bồi hồi.
“Bảo bối, em đặc biệt quan tâm đến thằng nhóc Minh Trí đúng không?”
Tống Thanh Phong bước đến cạnh lan can hành lang, ôm lấy eo Thẩm Nguyệt An từ đằng sau. Cằm hắn tựa vào vai cô, ánh mắt đồng điệu nhìn ra những lá tán ánh dương đỏ rực trong vườn.
“Minh Trí từ nhỏ đã có khiếm khuyết trên cơ thể nên rất tự ti. Vì vậy em mới dành tình cảm đặc biệt cho thằng bé.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-de-yeu-anh/3475910/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.