“Tôi nói… muốn cùng em yêu đương. Em thấy thế nào?” Tống Thanh Phong nhìn thẳng vào đôi mắt Thẩm Nguyệt An, kiên nhẫn lặp lại câu nói ban nãy.
Thẩm Nguyệt An nuốt khan một ngụm, mi mắt rủ xuống: “Chẳng phải chúng ta đã kết hôn rồi sao?”
“Chung quy cũng chỉ là một bản hợp đồng. Nguyệt An, em hiểu ý anh mà? Cái anh nói là nghiêm túc tìm hiểu nhau.”
Tống Thanh Phong từng nghĩ sẽ âm thầm ở bên cạnh chinh phục Thẩm Nguyệt An, nhưng hắn phát hiện bản thân không đủ kiên nhẫn như vậy. Hắn cần tín hiệu từ cô, chắc chắn rằng cô đang mở lòng đón nhận tình cảm của hắn.
“Em…” Thẩm Nguyệt An ngập ngừng, trái tim bất giác đập loạn.
Khoảng cách giữa hai người rất gần. Tống Thanh Phong hơi cúi xuống, chóp mũi vừa vặn chạm lên chóp mũi Thẩm Nguyệt An, hơi thở ấm nóng chờn vờn khắp gương mặt.
“Có được không?”
“Chẳng phải đã giới thiệu với mọi người chú là bạn trai em rồi sao? Như thế còn chưa đủ nghiêm túc?” Thẩm Nguyệt An vừa nói vừa ngồi xuống ghế, rót một cốc nước để uống.
Khóe môi ai kia cong lên đầy kiêu hãnh. Hắn ngồi xuống ghế, vươn cánh tay kéo cô ngồi lên đùi mình.
Một nụ hôn ập xuống cánh môi mềm, lần này càng thêm mãnh liệt. Thẩm Nguyệt An ôm lấy tấm lưng vững trãi, triền miên trong nụ hôn của hắn.
Thật sự, cô cũng muốn trải lòng thêm lần nữa, thử yêu đương cùng Tống Thanh Phong.
Một người đàn ông với vẻ ngoài khô khan, khó gần, nhưng bên trong lại quá đỗi dịu dàng khiến trái tim cô rung rinh, loạn nhịp.
Tống Thanh Phong hôn càng lúc càng sâu. Một tay hắn đỡ lấy lưng Thẩm Nguyệt An, tay còn lại không an phận bắt đầu sờ mó.
Tiếng mưa rả rích càng thiêu đốt ngọn lửa dục vọng trong người hắn. Thẩm Nguyệt An bắt đầu cảm thấy có gì không đúng, vội vàng chặn lấy bàn tay to lớn đang đặt trên bầu ngực của mình.
“Này, chú làm gì thế hả? Chúng ta mau về phòng ngủ thôi.”
“Được, về phòng.”
Tống Thanh Phong bế thốc cô lên, mang về phòng của mình.
Nghe tiếng khóa trái cửa, Thẩm Nguyệt An giật mình.
“Không… ý em là ai về phòng người nấy.”
Cô ngủ chung phòng với dì Hòa cơ mà? Tống Thanh Phong bế cô về phòng của hắn làm gì?
“Bảo bối, cơ thể anh khó chịu, không thể ngủ được.”
Thẩm Nguyệt An liếc sơ đã biết ý đồ của hắn, thế nhưng cô vẫn giả ngốc mà hỏi lại:
“Lẽ nào chú bị cảm lạnh? Hay là em lấy thuốc cho chú uống nhé?”
“Không phải. Nguyệt An, tôi muốn em!”
Lời vừa dứt, người đã được đặt nằm xuống giường. Tống Thanh Phong quỳ một chân trên giường, hai tay chống sang hai bên bả vai Thẩm Nguyệt An, cánh môi mỏng ngậm lấy vành tai nhạy cảm.
Thẩm Nguyệt An nghiêng mặt sang một bên, mím môi cự tuyệt.
“Không được, em phải trở về phòng. Lỡ như dì Hòa tỉnh dậy không thấy em chắc chắn sẽ ra ngoài tìm.”
“Làm gì có nhiều cái lỡ như như vậy?” Tống Thanh Phong vừa nói, vừa gỡ nút áo trên người cô.
Sau đó lại bồi thêm một câu:
“Cứ tùy cơ ứng biến thôi.”
Áo ngủ bị cởi ra, da thịt mềm mịn của Thẩm Nguyệt An lồ lộ ngay trước mắt. Tống Thanh Phong hôn lên chiếc bụng phẳng, bàn tay đẩy nhẹ lưng cô, luồn ra phía sau cởi dây áo ngực.
“Chú, ưm…”
Bầu ngực bị cắn mút liên tục. Tống Thanh Phong há miệng, dùng chiếc lưỡi dẻo quạnh cuốn quanh hạt châu đỏ, kích thích điểm nhạy cảm nhất trên cơ thể Thẩm Nguyệt An. Bên còn lại, hắn dùng tay xoa nắn đều đặn, vân vê chiếc bánh bao mềm mịn.
Thẩm Nguyệt An cảm nhận từng tế bào trong cơ thể đang nóng dần lên, đặc biệt là vùng bên dưới đang không ngừng co bóp.
Chẳng mấy chốc, chiếc quần ngủ in họa tiết chú gấu nâu bị tuột xuống. Tống Thanh Phong đưa ngón tay trỏ đến vùng tam giác, vuốt dọc mép thịt sau lớp quần lót ren trắng. Vùng nhạy cảm bị kích thích, tiết ra chất dịch lỏng, thấm qua vải mỏng dính lên ngón tay hắn.
“Bảo bối, em xem phản ứng hiện tại, tức là cũng muốn đúng không?”
“Chú! Vô sỉ…”
Đây là phản ứng sinh lý bình thường của cơ thể. Cô có thể chống lại được sao?
Đem chiếc quần lót ren lôi tuột ra bên ngoài, Tống Thanh Phong đưa một ngón tay vào trong thăm dò. Thẩm Nguyệt An hé miệng phát ra tiếng rên rỉ, hắn lại cho thêm một ngón tay vào trong, kích thích cái động nhỏ.
“A, ưm… Chú, nhột… nhột quá! Mau rút tay ra…”
“Trên giường không có chú cháu. Bé cưng sau này phải gọi bằng anh, có biết không?”
Thẩm Nguyệt An bị hắn kích thích đến thân dưới chảy đầy nước. Cô ngoan ngoãn gật đầu, Tống Thanh Phong mới rút hai ngón tay ra khỏi vùng ẩm ướt kia. Hắn bắt đầu cởi quần áo trên người mình, giải phóng cho con quái vật đang căng trướng bên dưới.
Nhìn thấy thứ to lớn kia, Thẩm Nguyệt An hít thở một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh. Lần trước hai người quan hệ không sử dụng biện pháp an toàn, cũng may không xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Nhưng cuộc đời không phải lúc nào cũng may mắn như vậy.
Cô chưa sẵn sàng làm mẹ. Nhất là trong thời điểm hiện tại, mối quan hệ giữa hai người chẳng rõ ràng.
“Thanh Phong, không được đâu. Tốt hơn là anh tự xử đi!”
“Không được? Cái gì không được?” Tống Thanh Phong khẽ nhíu mày. Súng đã lên nòng, Thẩm Nguyệt An nói hắn tự xử là tự xử thế nào?
“Ở đây không có bao cao su! Lỡ như trúng số độc đắc thì làm sao?”
“À… cái đó… anh có mang theo đây!”
Tống Thanh Phong điềm tĩnh rướn người, lấy ra một chiếc bao cao su từ trong hộc tủ đầu giường.
Thẩm Nguyệt An tròn mắt! Mẹ nó, lần này hắn chuẩn bị kỹ lưỡng đến thế sao?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]