Lần đầu lái chiếc xe ba gác cũng không làm khó được Tống Thanh Phong. Hắn khéo léo vượt qua đoạn đường khó, cho Thẩm Nguyệt An biết thế nào là một tay lái lụa.
Chẳng bao lâu, xe của họ đã dừng lại ở trước cổng một cô nhi viện.
“Nguyệt An, nơi bí mật mà em muốn đưa anh tới là nơi này sao?”
“Đúng đó!” Thẩm Nguyệt An ngước lên nhìn tấm biển lớn đề mấy chữ “cô nhi viện Tâm An”, vẻ mặt không có gì lúng túng mà thay vào đó là ánh mắt tự hào.
Nơi này cũng tính giống như gia đình thứ hai của cô vậy.
Thẩm Nguyệt An gần như quen hết mọi người ở cô nhi viện. Cô và Tống Thanh Phong vừa đến đã có người nhận ra và mở cổng cho họ.
“Nguyệt An, con về lúc nào, sao không báo với sơ một tiếng?”
“Con vừa về hôm qua thôi ạ.” Thẩm Nguyệt An mỉm cười với sơ Tịnh Yên, cũng chính là giám đốc của cô nhi viện.
Sơ Tịnh Yên năm nay đã gần năm mươi. Dáng người nhỏ nhắn, tình tình hiền lành, yêu thương trẻ nhỏ. Bà cũng là một trẻ mồ côi được nuôi dưỡng trong Tâm An viện.
Nhận lấy giỏ quà từ tay cô, sơ Tịnh Yên mới chú ý đến Tống Thanh Phong đang đứng bên cạnh. Thường thì Thẩm Nguyệt An sẽ đến đây với dì Hòa, hôm nay lại là một cậu thanh niên lạ mặt.
Thẩm Nguyệt An nhìn bà ấy, vô thức kéo tay áo xắn ngang khủy tay của Tống Thanh Phong.
“Giới thiệu với sơ, đây là Thanh Phong. Anh ấy là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-de-yeu-anh/3475909/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.