“Chú, muộn thế này không ngủ còn gọi em làm gì nữa?”
Thẩm Nguyệt An đứng trước cửa phòng Tống Thanh Phong, đưa tay che miệng ngáp ngắn ngáp dài. Đã là mười một giờ khuya rồi hắn còn gọi điện thoại cho cô, rốt cuộc là có chuyện gấp gì?
“Nguyệt An, anh… anh đau bụng.”
Tống Thanh Phong cắn răng chịu đựng, xấu hổ đến mức cúi mặt xuống.
“Đau bụng à?” Thẩm Nguyệt An nheo mắt nhìn hắn.
“Phải… đau bụng. Anh cần đi giải quyết mới được.”
Thẩm Nguyệt An vẫn đang trong cơn buồn ngủ, ngơ ngác gật đầu. Nhà vệ sinh ở dưới quê không giống trên thành phố, mà thường xây tách biệt ở bên ngoài. Cô đi lấy chìa khóa, vốn định chỉ cho Tống Thanh Phong vị trí nhà vệ sinh, sau đó trở về phòng ngủ thì hắn nói:
“Em đi với anh đi.”
“Chú sợ ma sao? Đồ nhát cáy.” Cô bật đèn lên, sau vẫn ra đến tận nơi với hắn.
Bên ngoài gió lạnh, Tống Thanh Phong mang theo áo khoác của mình, khoác cho Thẩm Nguyệt An, rồi dặn dò:
“Bảo bối, em đứng đây đợi anh nhé. Chỉ một lúc thôi!”
Thẩm Nguyệt An nghe xong tỉnh cả người. Hắn đi “hành sự” cũng cần cô canh chừng sao? Tống Thanh Phong có biết bây giờ là mấy giờ rồi không hả?
“Em vào ngủ đây. Một lát nữa chú xong việc thì đóng cửa rồi tắt đèn đi ngủ đi.”
“Nguyệt An, xem như anh xin em đi. Chỉ một lúc thôi!”
Tống Thanh Phong cảm tưởng như hắn đã lấy hết liêm sỉ suốt ba mươi sáu năm cuộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-de-yeu-anh/3475908/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.