“Ui chu cha…. Lại đây để chị nựng cái má của Tô Tô nào. Em biết là chị lo cho em lắm không?”
“Má phính của chị đây người đẹp. Tha hồ mà sờ nhé.”
Lâm Tô Tô vừa nói vừa mặc cho Nhã Đan giày xéo cái má của mình. Miệng cậu cười ha hả, nói chuyện rôm rả với đồng nghiệp. Sau hai ngày nghỉ ngơi, biết được Trương Tất Phong bị cấm đến đây cũng làm tinh thần cậu thả lỏng hơn.
“Ngày đó chủ tịch bế em mà miệng em đầy máu làm tụi chị lo muốn chết.”
“Bế em sao?”
“Đúng a. Toàn công ty đều ngạc nhiên lắm đấy.”
Nhã Đan nhớ lại ngày hôm đó. Cô đang định sắp xếp đồ đi về thì nghe tiếng la hét đến mất bình tĩnh của chủ tịch, theo đó là tiếng động bên phía thang thoát hiểm.
An tổng bế Lâm Tô Tô ngất xỉu, còn có máu dây ra, vừa chạy vừa la hét.
“Gọi cấp cứu. Nhanh lên.”
Ngay lập tức, cả công ty trở nên ồn áo náo động. Xui thay, lúc đó đúng lúc giờ tan tầm nên xe cấp cứu bị kẹt xe.
Nhã Đan chưa từng thấy chủ tịch nhà mình phát rồ như thế. Anh ta đi đi lại lại trong phòng, nhìn Lâm Tô Tô nằm trên sô pha cả người nóng ran mà liên tục nhìn đồng hồ rồi cằn nhằn.
Tựa như nếu xe cứu thương đến trễ thì anh ta sẽ mất đi một miếng thịt vậy. Cho dù Trương Tuệ có cố gắng trấn tĩnh sếp mình như nào đi nữa thì cũng vô dụng.
Mức độ chấn động giận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-cung-ong-xa-bao-thu-rua-han/2894378/chuong-23.html