An Kính gặp ông cụ Trương trong một phòng ăn của khách sạn cao cấp. Thái độ của hắn cực kì hữu nghi lễ nghĩa, chỉ là tạo cho con người ta có cảm giác cực kì xa cách khó nói chuyện.
“Chủ tịch An, đã lâu rồi mới gặp cậu.”
“Vâng, chào ngài Trương, ngài vẫn khoẻ chứ?”
Hai người chào hỏi qua lại cực kì khách sáo nhưng thực chất ánh mắt lại chẳng mang chút độ ấm nào cả. Trong lòng hai bên đều có tính toán riêng.
Bữa ăn diễn ra được một nửa, Trương lão gia cũng mở miệng nói chuyện chính.
“Chuyện của Trương Tất Phong và cậu Lâm có chút hiểu lầm. Chúng tôi mong cậu có thể bỏ quá cho. Tất Phong còn nhỏ, nó còn hành động bộp chộp.”
“Ha ha ha….”
An Kính không thể che được nụ cười chế giêu ngay cả Trương Tuệ đứng bên cạnh như bức tường cũng phụt cười ngay lập tức.
Bầu không khí trở nên xấu hổ cực kì.
An Kính trước giờ tiếp xúc đủ loại người, có tốt có xấu. Nhưng thái độ đi xin lỗi như thế này, quả thực làm hắn mở mang tầm mắt. Lại còn là con nít.
Trương Tất Phong năm nay đã hơn ba mươi, nếu hắn ta thật sự là con nít thì Lâm Tô Tô là gì? Tại sao hắn lại đối xử với cậu tàn nhẫn như thế?
Nhớ đến thời điểm đó cậu máu me đầy mặt, ánh mắt hốt hoảng hoang mang, An Kính liền đau lòng. Một người tốt đẹp như Lâm Tô Tô lại bị đối xử tàn nhẫn như vậy. Sao có thể không khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-cung-ong-xa-bao-thu-rua-han/2894382/chuong-22.html