Vài tháng sau, kì thi lại diễn ra, Lăng Trạch Dương vậy mà lại đoạt được danh Tân khoa trạng nguyên. Nhìn cái tên to tên bảng vàng, Thẩm Ngữ Yên không nhịn được mà trợn mắt: “Không ngờ thật đó”
“Ta đã nói rồi mà, đệ ấy có con đường riêng của mình. Chúng ta đâu thể éo buộc.
Lăng Trạch Dương nghe vậy liền vỗ ngực tự tin: “Tỷ thấy biểu hiện của ta như thế nào?”
Thẩm Ngữ Yên liếc xéo, gõ đầu hắn một cái: “Đừng có tự tin quá sớm”
Lăng Trạch Dương xoa xoa đầu, sau đó cười cười bám theo nàng: “Đại tỷ, ta thành danh rồi, có phải tỷ nên thưởng cho ta cái gì hay không?”
“Muốn được thưởng?”
Nhìn hắn gật đầu thật mạnh, Thẩm Ngữ Yên có chút khinh thường: “Muốn thưởng cái gì?”
“Đệ có thể tự do uống rượu rồi chứ?”
“Phụt”. Nghe lời nói của người kia, Kiệt vương suýt chút bật cười. Liền bị hai ánh mắt của tỷ đệ nhà kia lia đến.
Thẩm Ngữ Yên đánh cho Lăng Trạch Dương một cái: “Học thói của ai thế hả? Đệ có tin ta tìm cho đệ một cô nương hung dữ để quản đệ không hả?”
“Đại tỷ không được, ta bị tỷ quản chưa đủ sao? Còn muốn tìm người khác quản ta cùng tỷ à?”
Cảm thấy nói với đại tỷ không được, hắn liền cầu cứu Kiệt vương: “Tỷ phu, huynh nói một chút đi. Tỷ ấy dù sao cũng là nương tử của huynh, huynh nói tỷ ấy đừng quản ta nữa mà”
“Lăng Trạch Dương, còn biết cầu cứu Kiệt vương à? Đệ có tin ta quản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-cung-nhau-song-lai/3625702/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.