Thái tử nhìn Kiệt vương lại nhìn sang Thái tử phi, sắc mặt tối đi.
Sau khi đám người kia rời đi hết, trước cửa chỉ còn lại ba người Kiệt vương, Thái tử cùng Lý Uyển Đình.
“Điện hạ.”
Nhìn sắc mặt đen sì của người kia, Lý Uyển Đình khẽ lên tiếng: “Người không sao chứ?”
“Không sao.”
Thái tử lạnh nhạt nói, sau đó lại nhìn thấy sự thất vọng trên mặt nàng chợt nhíu mày: “Lại làm sao?”
“Tại sao lại lạnh nhạt với ta chứ?”
Nghe câu hỏi của nàng, Thái tử cười lạnh: “Ta lạnh nhạt với nàng lúc nào?”
Lý Uyển Đình nâng mắt đối diện với tầm mắt của hắn: “Lúc nào chẳng như vậy chứ? Ta khiến chàng không thích như vậy sao?”
“Không có.”
“Đấy, rõ ràng là chàng chẳng quan tâm đến ta. Dù sao ta gả cho chàng nhiều năm như vậy, vì chàng sinh một trai một gái, vậy mà chàng để tâm với ta một chút cũng không có”
Thái tử trợn ngược mặt, hai tay nắm ôm lấy vai nàng, hừ lạnh: “Sao lại đổi thành ta phụ bạc chứ? Bổn thái tử đối với nàng không tốt sao, vì nàng mà ta chưa từng nạp thêm người nào vào Đông cung, tâm tư ta lúc nào cũng đặt ở
chỗ nàng. Còn nàng thì sao?”
Ngừng một chút, Thái tử lại tiếp tục: “Nàng và Kiệt vương kia...
“Chát.”
Một cái tát giáng lên mặt của Thái tử, trong lúc hắn còn bàng hoàng thì nghe thấy giọng nói đầy tức giận của nàng: “Người có không thích ta đi nữa cũng đừng gán ghép ta với Kiệt vương,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-cung-nhau-song-lai/3629282/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.