Về đến Kiệt vương phủ, Thẩm Ngữ Yên không nhịn được lại xổ một tràn cho Kiệt vương nghe.
“Người nhìn xem, đệ ấy tại sao không biết tốt xấu chứ? Tổ tiên Lăng gia đều là những tướng quân hy sinh vì nước vì dân, đến nó lại muốn trở thành một quan văn.”
“Đúng là tức chết thần thiếp rồi.”
Trạch Hạo Hiên nhìn người phụ nữ đi tới đi lui trước mặt, không nhịn được khế cười: “Đệ ấy làm vậy cũng tốt mà.”
“Tốt cái gì?”. Nàng quay đầu nhướng mày như muốn nói: Điện hạ cũng muốn bênh vực tên kia?
Kiệt vương kéo nàng vào lòng lên tiếng: “Nếu đệ ấy trở thành quan văn, thì sau này nàng cũng không phải lo sợ đệ ấy ra trận có làm sao hay không? Cũng không cần sợ đệ ấy tuyệt tử tuyệt tôn, như vậy không tốt sao?”
“Nhưng mà... Nói chung thần thiếp vẫn không thể chấp nhận được. Phụ mẫu của thiếp sao dám gặp mặt tổ tiên hai nhà Lăng – Thẩm nữa đây.”
Nhìn tiểu nương tử lo lắng đến tức giận, Kiệt vương lại thấy có chút buồn cười. Nếu đổi lại sau này là con cái của chàng và nàng thì nàng còn lo lắng đến mức nào nữa đây?
“Được rồi, đệ ấy cũng đã lớn. Đâu thể để chúng ta sắp đặt mãi được, nếu vấp ngã cũng phải tự đứng lên chứ, đúng không?”
Nghe lời khuyên năng của Kiệt vương, Thẩm Ngữ Yên gật gù: “Được rồi, thần thiếp không quản nữa.”
“Nếu nàng không quản đệ ấy nữa, vậy có phải nên tính chuyện của chúng ta rồi không?”
Thẩm Ngữ Yên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-cung-nhau-song-lai/3625701/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.