Kiệt Vương Phủ.
Lăng Ngữ Yên mơ mơ màng màng thức giấc, trong lòng liền cảm thấy có gì không đúng lắm. Tại sao gối ôm hôm nay lại to như vậy chứ? Ây ây, cái gối này sao hôm nay lại biết cử động nhỉ, ngươi là gối ôm công dụng là để ôm, ngươi đẩy ta cái gì chứ?
“Cái gối ôm” đen mặt, nhìn nữ nhân đang bám dính lấy mình mà bất lực thở dài. Chàng dùng tay gở những “tua rua” của con bạch tuột bên cạnh ra, nhưng nói được còn làm thì mãi không xong. Nữ nhân “bạch tuột” kia cứ dính chặt vào người chàng, cứ như sợ ai lấy mất vậy.
Trạch Hạo Hiên thở ra một hơi, phiền phức quá đi mất. Nếu ngươi không phải phu nhân của ta, ta nhất định sẽ đem ngươi làm mồi cho cá.
Mãi một lúc sau, khi Lăng Ngữ Yên hoàn toàn tỉnh giấc, nhìn “cái gối” mình đang ôm không khỏi giật mình. Cái quái gì đây? Mình ôm hắn ta sao, chậc chậc Lăng Ngữ Yên ơi là Lăng Ngữ Yên, mà làm cái gì thế?
Không biết Kiệt vương có phát hiện ra không nhỉ? Nàng cúi đầu quan sát người bên cạnh, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm. May quá đi mất, hắn vẫn còn ngủ.
Khi nàng tỉnh lại một lần nữa thì người bên cạnh đã không còn ở đây. Nàng cau mày thì thầm: “Lỡ như điện hạ thấy tướng ngủ ta quá xấu rồi bỏ ta không?”
Bỗng dưng sau lưng nàng vang lên giọng trầm trầm: “Ta không ấu trĩ như vậy”
Lăng Ngữ Yên giật mình quay đầu, đôi mắt chớp chớp nhìn nam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-cung-nhau-song-lai/3618055/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.