Bàn tay bôi thuốc của Lăng Ngữ Yên căng thẳng đến mức đổ mồ hôi. Nàng cứ như đang nghịch râu trên miệng hổ, loạn quạng là bị ăn tươi nuốt sống. Chỉ một vết thương nhỏ mà hơn nửa canh giờ vẫn chưa xong, Kiệt vương điện hạ suýt chút đã mất kiên nhẫn.
Cũng may, chàng là một người biết nhẫn nại, nếu không e là người khác thì nàng đã bị quăng ra ngoài.
“Xong rồi, điện hạ người mặc áo vào được rồi”
Lăng Ngữ Yên bày ra vẻ mặt tươi tắn, thật là ngưỡng mộ nàng quá đi thôi. Ngày thường những việc này không đến phiên nàng làm nhưng hôm nay làm lại cảm thấy quá là xuất sắc. Nhìn cái nơ kia xem, nàng khéo tay quá đi mất.
Lời này của nàng may mắn là không để Kiệt vương nghe thấy. Hắn nhìn chiếc nơ trước ngực không nhịn được cười bất lực. Sao mà… à mà thôi đi, có làm cho là tốt lắm rồi.
“Điện hạ, ngoài chiến trường có gì vui không?”
Lăng Ngữ Yên nằm xuống giường, trong lòng vẫn không kìm được tò mò bấy lâu này liền lên tiếng. Trạch Hạo Hiên đắp chăn, ném cho nàng một ánh mắt lạnh: “Muốn đến đó?”
Đối diện với đôi mắt to tròn của nàng, chàng ho khẽ: “Không phải nhạc phụ đại nhân là thống lĩnh sao?”
“Thiếp có hỏi rồi, phụ thân nói thiếp là nữ nhi, tò mò những thứ đó làm gì. Người chính là không muốn trả lời thần thiếp”
“Vậy nên bây giờ ta là mục tiêu tiếp theo để nàng hỏi?”
Lăng Ngữ Yên cười cười xua nịnh: “Điện hạ đừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-cung-nhau-song-lai/3618054/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.