Lăng Ngữ Yên ngồi cùng một bàn với Kiệt vương nhìn từng tì nữ bưng thức ăn lên, trong lòng cảm thấy hơi hồi hợp. Cũng từ rất lâu rồi, nàng và Kiệt vương chưa ăn chung một chỗ, lần cuối cùng cũng phải từ lúc trước khi chàng ra trận ấy nhỉ?
Nghĩ rồi nàng lại cười nhạt, vô tình thế nào nụ cười kia lại lọt vào mắt của Trạch Hạo Hiên. Chàng nhíu mày, rốt cuộc này nghĩ cái gì trong đầu? Không muốn ăn cùng chàng hay sao? Hình như đời trước nàng và chàng cũng tách riêng ra ăn.
[Nhớ lại]
“Cạch”
Lăng Ngữ Yên đặt đũa xuống bàn, xoay người đối diện chàng, dè đặt lên tiếng: “Điện hạ, hay là người và thần thiếp tách riêng ra ăn được không?”
Nghe lời này của nàng, trong lòng Trạch Hạo Hiên có chút tức giận. Chàng nhăn mày, trầm giọng hỏi: “Tại sao? Việc này đến lượt nàng quyết định à?”
“Chẳng phải thiếp đang hỏi ý kiến của người hay sao?”
“Hỗn láo”
Kiệt vương đập tay lên bàn một cái “rầm”, đứng bật dậy: “Nàng đừng ăn nói hàm hồ. Đừng nghĩ bổn vương thuận theo ý nàng liền được nước lấn tới. Nàng nhìn ngoài kia xem, có ai làm như nàng hay không?”
Lăng Ngữ Yên cắn môi, bàn tay trong tay áo siết chặt, nhỏ giọng nói: “Điện hạ, thiếp không muốn làm phật ý người. Nhưng mà những thứ trên bàn, thiếp ăn không vô”
“Đổi món khác”
“Chẳng phải đây là những thứ điện hạ thích hay sao? Sao có thể vì thiếp…”
Trạch Hạo Hiên hừ lạnh: “Rốt cuộc nàng vẫn muốn chia bàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-cung-nhau-song-lai/3618056/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.