"Niệm Nhi muội muội. . ." Đôi mắt hồ ly của Phong Hạ Kỳ tràn ngập lo lắng, đau lòng.
Hắn thật sự không ngờ một nam nhân như mình lại luân lạc tới mức phải để một tiểu muội muội bảo vệ, mà vị tiểu muội muội này lại chính là người mà hắn vẫn luôn muốn bảo vệ.
“Không sao!” Lam U Niệm xem vết thương của mình, nói: “Chúng ta mau chóng về đi!”
Mặc dù vết thương không sâu, nàng thật sự không cảm thấy đau đớn sao? Không, nàng là nữ tử đương nhiên cũng sợ đau nhưng nàng không thích để lộ sự yếu ớt của mình trước mặt người ngoài, hơn nữa mỗi lần độc phát còn đau đớn hơn gắp ngàn lần, chút vết thương này chẳng thấm vào đâu.
Phong Hạ Kỳ tuy đã từng nhìn thấy dáng vẻ lúc nàng độc phát, cũng biết loại đau đớn này sợ là người thường đau đến không muốn sống, bây giờ nhìn thấy nàng bị thương vì hắn, trong lòng rất không dễ chịu, vết thương còn chưa được xử lý nên hắn nhanh chóng lấy tín hiệu ra phóng, đạn tín hiệu này hắn chỉ dùng lúc tính mạng bị đe doạ, hiện tại vết thương của nàng vẫn đang chảy máu, hắn bắt buộc phải làm vậy.
Lam U Niệm nhìn thấy hành động của Phong Hạ Kỳ, lập tức cầm lấy tín hiệu: “Bây giờ không phải lúc để người ta chú ý, chúng ta cũng sắp đến Lam phủ, nhanh chóng trở về là được.” Lam U Niệm nói vậy còn có một lý do, bởi vì nếu Phong Hạ Kỳ phát tín hiệu, Phong Dực Hiên sẽ biết, nàng không muốn Phong Dực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-cuc-sung-minh-vuong-phi/998442/chuong-149.html