Sáng sớm, lúc Lam U Niệm tỉnh lại liền phát hiện Phong Dực Hiên đã tỉnh và đang ngồi bên cạnh, mở to đôi mắt tím xinh đẹp, trong mắt hắn đều là hình bóng của nàng.
"Chào buổi sáng!" Lam U Niệm mỉm cười hôn lên môi hắn.
Tính tình của Phong Dực Hiên trở nên táo bạo khi nàng bị thương, vì nụ hôn này trái tim lập tức tung tăng như chim sẻ, cúi đầu muốn hôn lại chỉ là nàng lại tinh ranh tránh thoát, nhìn thấy dáng vẻ nghịch ngợm của cô gái trong lòng, Phong Dực Hiên cũng cười theo.
Đôi mắt của hắn rất đẹp, lúc này cười lên càng thêm quyến rũ, rực rỡ như ánh mặt trời, Lam U Niệm khẽ sửng sốt, người trước mặt quả thật là tuấn mỹ tới cực điểm.
Phong Dực Hiên đã từng cảm thấy gương mặt này của mình quá mức xinh đẹp, bởi vì khí tràng của hắn nên có rất ít người chú ý đến gương mặt, hiện tại thấy Niệm Niệm sững sờ nhìn mình như tiểu bạch thỏ, hắn lại cảm thấy may mắn vì bản thân có tướng mạo tốt.
"Ngốc rồi?" Phong Dực Hiên dựa sát vào, hơi thở ấm áp phả vào tai nàng.
Nàng rụt đầu nhỏ, không chút che dấu quan sát gương mặt này, sau đó vươn bàn tay trắng noãn miêu tả dung nhan của hắn, từ mày kiếm đến đôi môi khiêu gợi, sau đó tán dương: “Nam nhân của ta thật đẹp trai!”
Phong Dực Hiên bị dáng vẻ mềm mại này của nàng hạ gục, cuối cùng nhịn không được đưa tay lên cố định đầu nhỏ, không cho nàng trốn tránh, cúi đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-cuc-sung-minh-vuong-phi/998443/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.