Lam U Niệm nghiêm túc nói: "Công chúa Thiên Linh không cẩn thận vấp ngã. Công chúa Bạch Liên nên phái người đưa nàng về phòng đi, mau mời đại phu đến xem thử!"
Lúc đầu mọi người đã bị hành động hung hãn của Nguyệt Bạch Liên làm cho kinh hãi, hiện tại nghe Lam U Niệm điên đảo thị phi càng không biết phải nói gì cho phải, tự mình ngã? Có ai tự ngã thành như vậy chưa? Tất cả mọi người đều bắt đầu hoài nghi có phải nữ tử càng xinh đẹp tình tính lại càng kỳ quái, nếu không sao hai người họ lại như vậy. Nguyệt Bạch Liên biết chủ tử đang thiên vị mình, dù bây giờ mình là trưởng công chúa Nguyệt Quốc, nếu để phụ hoàng biết nàng ra tay với Nguyệt Thiên Linh, chắc chắn nàng cũng không chiếm được quả ngọt, chỉ là khi nhìn thấy Nguyệt Thiên Linh dám đối xử với chủ tử như vậy, nàng liền không nhịn được mà làm ra việc bất chấp hậu quả.
Nguyệt Bạch Liên để thị nữ đỡ Nguyệt Thiên Linh trở về, còn Lam U Niệm thì nhìn quanh hoa viên, Hoa Hưu Nghi và sứ thần vẫn còn ở đó.
"Xem ra sau này không nên tuỳ tiện cho công chúa Thiên Linh ra ngoài, ngộ nhỡ đi đường không cẩn thận ngã thành như vậy, nguy hiểm tính mạng thì thật không tốt!" Phong Hạ Kỳ là người thứ nhất đứng ra ủng hộ.
"Đúng vậy, quả thật công chúa Thiên Linh không nên tùy tiện ra ngoài!" Bùi Phó tiếp lời, làm cho tuỳ tùng đi theo Bùi Phó khó mà tin được, Bùi Phó là người trầm ổn căn bản sẽ không quản mấy chuyện vô bổ này, nhưng hôm nay hắn lại thiên vị Lam cô nương, dù sứ thần Tuyết Quốc nghĩ thế nào thì thừa tướng đã nói vậy, bọn họ đương nhiên phải hùa theo. Hoa Hưu Nghi nhích đến bên cạnh Lam U Niệm, hắn ngửi được mùi hương thơm ngát chưa bao giờ ngửi qua, không phải là mùi son phấn mà là hương thơm trên người nàng, mùi vị rất khác với những nữ nhân của hắn, điều này khiến hắn càng thêm hứng thú.
Thấy Hoa Hưu Nghi đến gần phòng bị của Lam U Niệm lập tức nâng cao, chỉ cần Hoa Hưu Nghi lại tiến tới nàng sẽ ra tay, dù cách làm đó không sáng suốt, cũng may hắn không tiếp xúc quá gần, chỉ dừng lại bên cạnh.
"Mỹ nhân, chỉ cần nàng cười một cái, bản thái tử sẽ giúp nàng?" Hoa Hưu Nghi mỉm cười, hắn rất thích dáng vẻ lúc nàng cười, hắn đã từng thấy nàng cười với Phong Dực Hiên, mặc dù hắn vẫn luôn xem Phong Dực Hiên là đối thủ nhưng trong một khắc đó quả thật hắn có chút ghen tị.
Phong Hạ Kỳ nghiêng người đứng chắn trước mặt Lam U Niệm, nói: "Hoa thái tử tự trọng, Niệm Nhi muội muội không phải nữ tử mà ngươi có thể tuỳ tiện trêu chọc!"
Nàng cảm thấy rất ấm áp khi được Phong Hạ Kỳ bảo vệ, dường như bên cạnh ngày càng có nhiều người thật lòng quan tâm nàng, thật lòng xem nàng như muội muội, nàng từng xem người nhà như mãnh thú hồng hoang, còn người nhà hiện tại cho nàng cảm giác không nói nên lời.
Đôi mắt hẹp dài của Hoa Hưu Nghi chợt loé lên hàn quang âm lãnh đến cực điểm, chỉ là hắn còn không kịp nổi giận liền nghe Lam U Niệm nói.
Lam U Niệm hững hờ đáp: "Giúp ta? Hoa thái tử đúng là quá đề cao bản thân, ngươi có giúp ta hay không ta đều không sao cả! Nếu Hoa thái tử phát xuân, trong kinh thành có rất nhiều thanh lâu để ngươi lựa chọn!"
Lam U Niệm vừa dứt lời, đôi mắt âm trầm của Hoa Hưu Nghi chợt loé hàn quang, lạnh lẽo nói: “Nàng khá lắm!”
Cuộc nói chuyện giữa Hoa Hưu Nghi và Lam U Niệm không lớn, sứ thần ngồi cách bọn họ một khoảng xa nên không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng họ có thể cảm nhận rõ hơi thở âm hàn trên người Hoa Hưu Nghi ngày càng thịnh. Lam U Niệm cho rằng hắn sẽ không nể mặt, sợ là hôm nay sẽ có một trận ác chiến, chỉ có điều nàng không ngờ hắn chỉ nói ba chữ “Nàng rất khá.”, sau đó khôi phục dáng vẻ tà tứ, tựa hồ người vừa động sát ý kia không phải là hắn.
"Chậc chậc, công chúa Thiên Linh bị như vậy…" Hoa Hưu Nghi nói tới đây thì dừng lại, nhìn Lam U Niệm, sắc mặt nàng vẫn không chút biến hoá, hắn thấy không thú vị nên nói tiếp: "Là do nàng đi không nhìn đường, một nữ tử như hoa như ngọc lại ngã thành như vậy, thật đáng tiếc!" Bây giờ mọi người mới rõ, Hoa Hưu Nghi cũng đứng về phía Lam U Niệm, bọn họ vẫn có chút hồ đồ, sao hôm nay nhiều đại nhân đều bắt đầu nói mê nói sảng? Bất luận thế nào, các sứ thần cũng hiểu, có một số việc không phải bọn họ có thể suy đoán, cho nên Nguyệt Thiên Linh bị đánh cũng là một bi kịch, rõ ràng là bị Nguyệt Bạch Liên đánh ra nông nỗi này nhưng trong mắt các đại nhân vật ở đây là do nàng ta tự mình không cẩn thận sẩy chân té ngã.
Ngày đầu tiên Lam U Niệm đến tiếp đón sứ thần cứ thế chấm dứt, thật ra tiệc ngắm hoa chỉ là cái cớ, cái chính là các quốc gia muốn trao đổi một số thứ mà thôi, Lam U Niệm rất vô tội bị cuốn vào.
Một ngày trôi qua thật nhanh, Lam U Niệm và Phong Hạ Kỳ cùng ngồi chung xe ngựa đi từ hành cung đến Lam phủ…
Lúc xe ngựa chạy đến một nơi vắng vẻ xe ngựa đột ngột thắng gấp, Phong Hạ Kỳ lập tức vén màn xe lên, giận dữ mắng: "Ngươi là ai?"
Lam U Niệm lập tức hiểu ra, người đánh xe này đã sớm không phải người của Tứ vương gia, tức là lúc bọn họ đang ở hành cung người đánh xe đã bị giết chết, xem ra đám người này đến tìm Phong Hạ Kỳ, còn nàng lại đúng lúc ngồi chung xe ngựa. Phong Hạ Kỳ vươn tay chuẩn bị đánh chết người đánh xe, Lam U Niệm đột ngột kéo tay hắn, sau đó liền nghe “Vút vút” và tiếng người ngã xuống đất.
Tiếng mũi tên sắc nhọn đâm phập vào xe ngựa vang lên bên tai hai người, nếu như vừa rồi nàng kéo chậm một chút chắc chắn trên người Phong Hạ Kỳ đã trúng vài mũi tên, người mà chúng phái đến nguỵ trang cũng đã chết, có thể thấy lòng dạ bọn chúng thật là tàn độc.
Phong Hạ Kỳ thấy ám vệ của mình vẫn không xuất hiện liền biết bọn họ đã lành ít dữ nhiều, đám người này rõ ràng có chuẩn bị mà đến. Suốt những năm qua hắn đã quá quen với việc bị ám sát, nhưng khi thấy nàng cùng ngồi trên xe ngựa, hắn cảm thấy rất áy náy, không ngờ lại liên luỵ tới nàng.
"Niệm Nhi muội muội, chờ sau khi tên ngừng, ta sẽ ra ngoài dẫn dụ kẻ địch, muội hãy nghĩ cách trốn đi!" Phong Hạ Kỳ tránh thoát trường tiễn cấm vào thùng xe, áy náy nói, bây giờ chỉ có biện pháp này là hợp lí nhất, đám người kia muốn mạng hắn, chỉ cần hắn dẫn dụ bọn họ đi, tỷ lệ sống sót của Lam U Niệm sẽ càng lớn.
Lam U Niệm không đáp, nếu là trước kia dù nàng có năng lực giải quyết đám sát thủ này nàng cũng sẽ thấy chết không cứu, hiện tại Phong Hạ Kỳ không chỉ là ca ca của Phong Dực Hiên mà còn là bằng hữu của nàng, mặc dù nàng là người lạnh lùng nhưng nếu bọn họ là người nàng nhận định không cần nói nàng cũng sẽ ra sức bảo vệ. Sát thủ thấy trong xe ngựa không có động tĩnh, cũng không biết người bên trong còn sống hay đã chết, tên ngừng, rất nhiều sát thủ lặng lẽ đến gần xe ngựa, Lam U Niệm nghe được có người đang chậm rãi đến gần, nghe tiếng bước chân hẳn là mười người, võ công trung đẳng.
Lam U Niệm mỉm cười trấn an Phong Hạ Kỳ, sau đó nụ cười vụt tắt, sát khí nổi lên.
Mặc dù võ công của Phong Hạ Kỳ không tốt như Lam U Niệm nhưng cũng không phải quá kém, cho nên lúc sát thủ chậm rãi đến gần, thấy nàng mỉm cười trấn an, trái tim hắn cũng dần an tâm, có lẽ nữ tử trước mặt hắn không yếu, mặc dù hắn vẫn luôn muốn bảo vệ nàng.
Mành xe bị người ta vén lên, ánh sáng lạnh lẽo chợt loé, vô số thanh kiếm sắc lạnh nháy mắt ra khỏi vỏ, không chút dài dòng, vừa ra tay đã ép thẳng tới tim hai người. Lam U Niệm lấy dao găm ra giải quyết một tên, sau đó bước ra khỏi xe ngựa.
Phong Hạ Kỳ cũng rút kiếm, đánh bay trường kiếm phía trước, giết chết sát thủ trước mặt, nhanh gọn dứt khoát.
Bước ra khỏi xe ngựa, không gian liền rộng rãi hơn nhiều, cũng dễ dàng thi triển chiêu thức, quan trọng hơn là nếu như không địch lại có thể chạy trốn bất cứ lúc nào. Lam U Niệm vẫn luôn cho rằng chạy trốn không phải chuyện mất mặt, bởi vì mạng sống rất quan trọng, nếu vì mặt mũi nhất thời mà đánh mất tính mạng mới là điều ngu xuẩn.
Lam U Niệm đứng cạnh Phong Hạ Kỳ, bởi vì võ công hắn không tốt vả lại chưa từng trải qua huấn luyện sống còn, cho nên lúc đối phó sát thủ rõ ràng có chút khó khăn, chỉ là hắn cũng không phải người dễ chọc, sát thủ đến gần đều lần lượt bị hắn giải quyết.
Lam U Niệm khẽ khua chuỷ thủ trong tay, đao không thấy máu, quần áo không nhiễm chút bụi bẩn, hàn khí trên người ngày càng dày, ra tay nhanh ngoan chuẩn, trực tiếp cắt cổ, y hệt lưỡi hái tử thần. Sát khí này còn nồng đậm hơn cả sát thủ, đầu của bọn chúng bị nàng cắt xuống như lúa.
Tuy hắn vẫn tập trung đối phó sát thủ, sợ nàng bị thương nên vẫn phân tâm chú ý, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng động thủ, mặc dù trước kia cũng từng nghe đệ đệ nói nàng biết võ công, không ngờ võ công của nàng lại tốt như vậy, dáng vẻ giết người không chớp mắt rõ ràng là làm rất thường xuyên, Phong Hạ Kỳ có chút khiếp sợ, bộ dạng của nàng không lạnh nhạt như bình thường, hiện tại nàng như một sát thần, nhìn nàng hắn liền nhớ tới đệ đệ, thủ đoạn hai người đều tàn nhẫn như nhau.
"Cẩn thận!" Lam U Niệm kéo Phong Hạ Kỳ đang thất thần tới bên cạnh, trên cánh tay lập tức bị trường kiếm làm bị thương, nàng như không hề cảm thấy đau đớn, trực tiếp giải quyết sát thủ.
Lam U Niệm nhìn thi thể nằm la liệt dưới đất, cẩn thận kiểm tra xem còn cá lọt lưới hay không, sau đó thở phào nhẹ nhõm, bởi vì trừ nàng và Phong Hạ Kỳ thì không ai còn sống, nếu quả thật còn e là võ công người đó cao hơn cả nàng, người như vậy rất ít. Tính cẩn thận này nàng đã luyện thành thói quen, trừ những lúc ở cạnh Phong Dực Hiên, lúc bình thường nàng đều là dáng vẻ kiên cường không gì địch nổi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]