Nửa đêm, Thương Lam tỉnh lại ở trên giường, một mùi xạ hương quen thuộc tràn ngập trong mũi. Rèm cửa sổ tung bay, mượn ánh trăng yếu ớt nhìn lên, thấy được hầu kết của Triển Mộ ở ngay trước mắt mình.
Anh ôm lấy cô, hơi thở đều đặn.
Sắp vào thu nên thời tiết ban đêm trở nên mát mẻ, gió lạnh thổi vào bên trong phòng, tấm chăn mỏng không đủ để chống lạnh, một cánh tay liền rụt lại. Đột nhiên cô cảm thấy lạnh, theo bản năng muốn hướng gần đến nguồn nhiệt ở bên cạnh.
Buổi tối sau khi hai người ăn cơm xong, cô ôm gối đi đến phòng khách ngay trước mặt anh. Lần này Triển Mộ cũng không có ý kiến, chỉ để tờ báo xuống, lẳng lặng nhìn cô.
Cô nằm ở trong lòng anh nhìn khắp bốn phía, nơi này đã từ phòng khách biến thành phòng ngủ chính.
Từ lúc nào mà anh đã đưa mình đến đây rồi?
Lông mày chợt nhíu lại, Thương Lam cúi đầu nhìn về phía anh mà đờ đẫn.
Đây chính là cái mà Triển Mộ nói là "Không ép" sao?
Cô xoay người, đáy lòng cảm thấy mất mác.
Thật ra thì trong lòng cô không ôm hy vọng với những lời hứa hẹn của anh. Là vợ chồng đã nhiều năm, tính cách anh như thế nào cô còn không rõ sao? Ở trước mặt anh, cho tới bây giờ cô cũng chưa có quyền phát biểu.
Một động tác rất nhỏ này của Thương Lam đủ khiến Triển Mộ tỉnh giấc. Anh mở mắt, cọ vào cổ cô, bàn tay to lớn vô thức nắm lấy ngực cô.
"Á. . . ." Nơi đầu ngực truyền đến một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-thuong-lam/1658938/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.