Cô cúi đầu hít một hơi thật sâu, như nghĩ lại một lượt, qua một lúc lâu mở miệng nói: "Hai ngày nay tôi đã suy nghĩ kĩ. Vì lợi ích của đứa trẻ, tôi có thể ở lại cho đến khi bé cai sữa và không cần đến mẹ nữa, nhưng với một điều kiện là. . . . . ."
Trong lòng Triển Mộ biết rằng với sự cứng đầu của Thương Lam, chắc chắn vài ngày tới cô sẽ nhắc lại chuyện cũ, nhưng không ngờ vẫn cảm thấy kinh ngạc. Anh bình tĩnh nhìn cô, ý bảo cô nói tiếp.
Thương Lam ngước mắt lên nhìn. Anh đứng ở trước mặt cô, thân hình cao lớn chắn ánh sáng. Ánh nắng như trút xuống lưng của anh, bao phủ lấy cô ở trong bóng tối.
Quay mặt đi, cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh, chăm chú nhìn một góc giường, giả vờ bất cần nói: "Anh phải ly hôn với tôi."
Ngay từ đầu, cuộc hôn nhân giữa bọn họ là một sai lầm. Cô đã từng cố gắng sửa chữa sai lầm này, nhưng quay đi quẩn lại, dù cô có nguyện ý hay không thì vẫn gả cho anh.
"Tiểu Lam, em nên biết một gia đình trọn vẹn quan trọng như thế nào đối với sự lớn lên của một đứa trẻ. Đối với trẻ con, dù có bao nhiêu món đồ chơi, tìm được bảo mẫu tốt đến đâu, học ở nhà trẻ cao cấp đến thế nào thì cũng không thể thay thế được tình yêu của cha mẹ. Em hãy tự ngẫm đi, chẳng lẽ em hi vọng con gái của chúng ta sẽ đi theo con đường cũ của em sao?"
Triển Mộ nhìn thẳng vào cô,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-thuong-lam/1658937/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.