"Chú?"
Thương Lam đẩy một tay Triển Mộ ra mới phát hiện không đẩy được, chỉ có thể mở to đôi mắt tròn long lanh nhìn anh.
Khóe miệng Triển Mộ hiện nụ cười, thuần thục cởi mấy cái nút ở trước ngực cô.
Ánh mắt anh dừng lại trước bộ quần áo xinh xắn của cô gái nhỏ. Bởi vì mang thai nên bầu ngực mềm mại của cô dường như lại lớn hơn một chút.
Anh nuốt nước bọt, trong mắt ánh lên ngọn lửa mơ hồ.
Cảm thấy trước ngực chợt lạnh, Thương Lam nhìn bộ quần áo bị ném ở trên ghế sa lon liền xoay người lại.
Nghiêng mặt sang bên, cô rụt rè gọi: "Chú?"
Triển Mộ không đáp lại mà nhân cơ hội vỗ xuống bắp đùi cô, sức lực rất nhẹ, nhưng âm thanh lại vang vọng khắp căn phòng.
Cả người Thương Lam khẽ run rẩy, ngay sau đó ngoan ngoãn nâng cái mông của mình lên, thuận lợi để cho anh tụt chiếc quần nhỏ xuống.
Anh xoa nắn hai cánh mông nhỏ mềm mượt trước mặt, rồi sau đó trượt xuống eo đi thẳng đến vùng đất giữa hai chân.
Cảm nhận được sự ma sát trên da khiến cho Thương Lam tê dại, bứt rứt không yên.
"Đừng động." Anh khẽ quát, ánh mắt như lửa nhìn chằm chằm khe hở giữa chân cô gái.
Anh nhìn cẩn thận, chỉ thiếu việc không chôn đầu vào đó. Hơi thở ấm áp phả lên khiến Thương Lam không nhịn được càng run rẩy hơn, hai tay chống đỡ ở cạnh ghế sofa cũng không còn vững nữa.
"Chú. . . . . ."
Từ sau khi mang thai, thân thể của cô trở nên mẫn cảm hơn rất nhiều.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-thuong-lam/1658932/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.