Editor: Thiên Y 
Ngày Trình Anh xuất viện, từ xa đã nhìn thấy bóng dáng của Ngụy Vô Lan. 
Anh ta nghiêng người dựa vào cửa xe, trong tay đang kẹp một điếu thuốc lá. Dường như không thấy cô ấy, anh ta cứ vô tư nhả khói. 
Trên người là chiếc áo T shirt đơn giản hợp với dáng vẻ cà lơ phất phơ, nói thật dù nhìn thế nào cũng không thấy được phong thái của một giám đốc trong một công ty lớn. 
Trình Anh cúi đầu hòa vào trong đám người. 
Nếu anh ta đã từ chối mình một cách rõ ràng rồi, vậy thì cô ấy cũng không hy vọng xa vời điều gì nữa. 
Xách một túi lớn, đôi chân dài của cô ấy bước nhanh về phía cổng chính. 
Biết thân biết phận- điều này Trình Anh vẫn hiểu rõ. 
Ngụy Vô Lan là ai chứ? Loại người đàn ông suốt ngày được những người đẹp vây quanh như vậy, cô ấy cũng không dám nghĩ lung tung là anh ta đang đợi mình. 
Nhưng Trình Anh mới chạy được mấy bước thì liền có người kéo lấy cánh tay. 
Ngụy Vô Lan đuổi theo cô ấy, thở hổn hển nói: "Em chạy cái gì?" 
Anh cắn răng nghiến lợi lườm cô một cái. Con bé chết tiệt này, vừa thấy anh ta liền bỏ chạy, thật sự coi anh ta như lũ lụt thú dữ sao? 
"Anh còn có thể ăn em được sao?" Giữ lấy cánh tay mảnh khảnh của Trình Anh, lòng bàn tay của Ngụy Vô Lan nhẹ nhàng ma sát lên làn da trơn mịn của cô ấy, mặc dù anh rất muốn . . . . 
Trình Anh mặt đỏ lên, quát: "Anh buông tay." 
Bên ngoài 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-thuong-lam/1658931/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.