Editor: Thiên Y
Hai ngày sau, Triển Mộ tỉnh lại trên giường bệnh.
Đưa tay che đi ánh mặt trời chói mắt, anh chỉ cảm giác trong đầu lộn xộn, nhất thời vẫn không hiểu tình hình xung quanh.
Thời tiết nóng bức, xuyên qua cửa sổ có thể nhìn thấy mấy ngôi nhà cấp bốn.
Cây cối xung quanh rất ít, phóng tầm mắt nhìn ra xa chỉ thấy đất đai đã bỏ hoang xung quanh bệnh viện. Dưới ánh mặt trời chói chang, thỉnh thoảng có một vài chiếc xe tải chạy ngang qua, cuốn theo bụi đất bay lên khiến cho cả trấn nhỏ như bị bảo phủ bởi một tầng sương mù.
Triển Mộ nhíu mày, anh nhận ra chỗ này.
Khẽ cử động bên chân bị thương, anh chỉ cảm thấy đau chỗ đó.
Trong phòng bệnh yên lặng chỉ có thể nghe được từng tiếng thở của anh. Ánh mắt anh vô tình lướt quanh phòng bệnh, khi nhìn thấy cốc nước ở trên bàn, bỗng nhiên anh chợt cảm thấy miệng đắng lưỡi khô .
Liếm môi, Triển Mộ bò dậy từ trên giường. Mặc dù vết thương vẫn còn như cũ cảm giác đau đớn âm ỉ nhưng cảm giác lúc này kém xa so với khi anh vừa mới trúng đạn.
"Anh chưa thể di chuyển được."
Trương Tiệp xách hộp cơm bước vào phòng. Biết Triển Mộ tỉnh lại, cảm xúc vui mừng của cô ta liền chuyển thành biến thành hoảng sợ, vội vã đi tới giữ anh lại, cô ta nhắc nhở: "Bác sĩ nói vết thương thế kia phải nghỉ ngơi ít nhất hai tuần mới có thể xuống giường."
"Là cô đã cứu tôi sao?" Được cô ta dìu đỡ, Triển Mộ nằm lại trên giường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-thuong-lam/1658930/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.