Mặt trời sau buổi trưa có thêm hơi ấm, thỉnh thoảng có cơn gió thổi qua, mang theo hương thơm thanh mát của cỏ non.
Thương Lam thoải mái ngồi ở bên bờ, sóng nước lăn tăn phản chiếu bóng dáng cô gái nhỏ.
Cô tò mò lại gần, chỉ thấy mấy đuôi cá trong nước tự do bơi lội, rất hoạt bát.
Nơi này nước rất trong, thậm chí khi cúi đầu xuống cô có thể thấy rõ ràng vảy trên thân cá.
Dưới ánh mặt trời, vảy cá phản chiếu ánh sáng bạc.
Cô tò mò đưa tay sờ lên.
Ngón tay mới vừa chạm vào hồ nước, con cá nhỏ liền kinh hoảng vẫy đuôi chạy trốn.
Đuôi cá vỗ trên mặt nước, xuất hiện vài bọt nước.
Pằng ——
Bắn tung tóe lên mặt cô.
Thương Lam lau đi nước trên mặt, cười khanh khách không ngừng, lại duỗi một cánh tay xuống, chơi đùa với chú cá nhỏ trong hồ.
Thương Trung Thời tựa vào cạnh thân cây, thấy người nào đó ở phía trước không xa thì liền lấy thuốc lá từ trong túi ra.
Sau khi phát hiện không thấy kẻ ngu ngốc này đâu, Thương Trung Tín liền huy động cả nhà đi tìm xung quanh.
Nghĩ đến vẻ mặt và bộ dạng hấp tấp kia, Thương Trung Thời giễu cợt một tiếng, trong lòng hiện lên một hồi chán ghét.
Ông ta đánh bật lửa, bộp một tiếng ngọn lửa toát ra, soi rõ khuôn mặt ông ta.
Thương Trung Thời có mắt một mí, nhỏ hẹp. Mấy năm trước người còn mập, vẻ mặt khi cười lên cũng hiền lành. Nhưng bây giờ dáng vẻ gầy trơ cả xương, lúc nheo mắt lại liền cảm thấy một sự âm hiểm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-thuong-lam/1658918/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.